Binh Mậu đã bị bắt nhưng mà vụ án vẫn còn rất mơ hồ.
Bọn Triển Chiêu đến Hoàng cung trước đã. Mục đích của hai người là đi thăm dò điện Tứ Hải, nhưng mà lúc này trong cung lại khá hỗn loạn.
Nhóm thị vệ tăng cường phòng thủ. Bát Vương gia vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Triệu Trinh.
Đạt Đán của Triệu Phổ lúc này cũng sứt đầu mẻ trán.
Sau khi những con nhện kia được lấy xuống, nhóm thị tùng của Đạt Đán cũng khôi phục lại, người nào người nấy vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn. Họ cũng không rõ mình đã làm những gì trong lúc bị khống chế, đồng thời, cả chuyện trong vòng ba ngày trước khi bị khống chế cũng không rõ ràng.
Công Tôn kiểm tra thân thể cho họ một lượt. Thì ra trong con nhện khống chế bọn họ có một loại độc nhất định, khiến cho người ta bị tê liệt thần kinh, từ đó khiến cho họ mất đi một phần kí ức. Muốn trị bệnh cho họ cũng dễ, nhưng mà phần kí ức đã biến mất kia không thể nào lấy lại được…
May mà Triệu Trinh là người thấu tình đạt lý, biết chuyện này không phải do Đạt Đán gây ra. Ngược lại, Đạt Đán lại cảm thấy mình cũng có lỗi, nghĩ mình đã mang thêm phiền phức cho Triệu Phổ, suýt nữa đã gây ra họa rồi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hỏi đại sư Vô Sa vẫn còn ở trong cung xem ngoại trừ khả năng khống chế người khác ra, con nhện này có thể khiến cho người không có võ công thành có võ công hay không?
Đại sư Vô Sa lắc đầu. Qủa thực năm đó Binh Chu rất am hiểu việc dùng độc để khống chế người, nhưng mà võ công của người ta, ngoại trừ việc tự mình luyện ra thì không thể có chuyện trúng độc xong lại bỗng dưng có võ được.
Cho nên… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, nghĩ đến một người.
Theo đầu mối Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đề nghị, Triệu Trinh sai người bắt hai người đến. Một trong số đó chính là kẻ đã báo láo việc mình bị mất tiền khiến cho quân Hoàng thành suýt nữa thì tự đấu lẫn nhau, Trần viên ngoại. Một người khác, chính là người đã âm thầm sai bảo Trần viên ngoại làm việc, hơn nữa còn là vị quan văn bị Binh Thù khống chế, cũng là môn sinh của Hoàng phu tử, Từ Nhân.
Sau khi con nhện ám trên Từ Nhân bị gỡ xuống, toàn thân hắn ta chẳng khác nào như vừa tỉnh khỏi giấc mộng vậy.
Trần viên ngoại đã sớm bị dọa cho chân tay run rẩy rồi. Lão nghe nói trong Hoàng cung có người hành thích Triệu Trinh đã cảm thấy một nhà già trẻ lớn bé của mình xong đời đến nơi rồi.
Chẳng cần đợi Triệu Trinh phải hỏi, Trần viên ngoại đã thành thật khai báo – Thì ra là lão bị người ta uy hiếp. Tính mạng cả nhà lão đều nằm trong tay một người bí ẩn, chính người đó đã sai lão hẹn mấy tướng lĩnh quân Hoàng thành ăn cơm, hơn nữa còn báo án sai. Mà người vẫn luôn duy trì liên lạc với lão chính là Từ Nhân.
Mọi người hỏi lão người bí ẩn kia là ai. Trần viên ngoại nói lão chỉ đứng từ xa thấy một thân ảnh ở trong xe ngựa, chỉ biết Từ Nhân gọi hắn ta là Đại nhân, những chuyện khác thì lão không biết.
Mà nhìn lại Từ Nhân lúc này, vị quan văn này còn đang vỗ trán mình, hình như đang cố nghĩ lại chuyện gì đó.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có thể cảm nhận rõ ràng nội lực của hắn. Người này biết võ công, hơn nữa võ công còn không tệ.
Cho nên, lực chú ý của mọi người cũng rơi trên người Từ Nhân – Hắn bị khống chế bởi nhện độc, điều này chứng tỏ hắn vốn cũng không phải là người phe Binh Mậu, vậy thì tại sao hắn lại giấu chuyện biết võ mà làm quan văn chứ? Hơn nữa, người này còn là học trò cưng của Hoàng phu tử, có liên quan gì đến cái chết của Hoàng phu tử không?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nam Cung Kỷ hỏi Từ Nhân: “Trà trộn vào cung có mục đích gì?”
Từ Nhân đột nhiên cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, nói: “Nam Cung đại nhân, có còn nhớ khi nhỏ đã từng ăn bánh đèn g không?”
Nam Cung hơi sững sờ, nhìn Từ Nhân chằm chằm: “Ngươi…”
Triệu Trinh cũng kinh ngạc: “Bánh đèn g?”
Bạch Ngọc Đường cau mày, khó hiểu tại sao đang nói chuyện vụ án lại nhắc đến đồ ăn vậy, xoay mặt qua nhìn Triển Chiêu một chút… Qủa nhiên, biểu lộ của Triển Chiêu rõ ràng là – Bánh đèn g? Chưa từng ăn qua! Nghe có vẻ không tệ…
Lúc này, Triệu Phổ đi từ bên ngoài vào, hắn ta cũng nghe thấy lời của Từ Nhân, cau mày: “Bánh đèn g sao? Chính là loại bánh mà Thất Ca thường làm đó sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nói: “Thất Ca làm đồ ăn rất ngon, vì công việc của nàng ta là thắp đèn g cho nên thường làm bánh trái lúc nửa đêm, sau đó đốt đèn g đưa tới, rất đa dạng. Bởi vậy chúng ta thường gọi những món điểm tâm nàng ta làm là bánh đèn g.”
“Lần nào Thất Ca làm bánh cũng bị bọn thị cướp sạch.” Nam Cung cũng nhớ lại chút chuyện khi nhỏ: “Bởi vì hương vị rất tốt.”
Triệu Phổ ngoẹo đầu nhìn Từ Nhân. Một lúc lâu sau, hắn sờ cằm: “Hử? Nhìn ngươi đúng là hơi quen mắt…”
Từ Nhân đưa tay vén tóc mái của mình lên, cố định lên đỉnh đầu, để lộ ra cái trán. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều phát hiện, ở trán bên trái hắn có một nốt ruồi to bằng hạt gạo màu đen.
“A!” Triệu Phổ và Nam Cung đồng loạt kêu lên. Triệu Trinh hơi khó hiểu nhìn hai người.
“Ngươi chính là tên đầu bếp nhỏ ở Ngự trù phòng đó.” Nam Cung hỏi.
Triệu Phổ ở bên cạnh gật đầu. Vẻ mặt Triệu Trinh vẫn còn mờ mịt còn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghi ngờ – Tình hình thế nào?
Nam Cung giải thích: “Trước kia có một đầu bếp ở Ngự trù phòng tên Từ Thành, bên cạnh hắn có một đứa trẻ phụ bếp, là cháu trai đồng thời cũng là học trò của hắn.”
Triệu Phổ cũng gật đầu: “Khi bé có thấy ngươi chơi với Thất Ca, tay nghề của nàng hẳn là học từ ngươi?”
Từ Nhân lộ ra nụ cười buồn bã, gật đầu một cái.
“Thất Ca biết Thái hậu yêu cầu Ngự trù phòng cho ít đường vào đồ ăn của Hoàng thượng, nhưng mà Hoàng thượng rất thích ăn ngọ cho nên mới lén làm chút điểm tâm. Tiếng là để cho bọn thị vệ nhưng luôn giữ lại một phần riêng cho Hoàng thượng. Buổi tối Cửu Vương gia thường chạy loạn khắp nơi, lúc đói bụng lại mò đến phòng Ngự trù tìm đồ ăn, Thất Ca cũng đặc biệt làm riêng cho hắn một phần. Vương gia thích đồ ăn mặn cho nên nàng lại làm mấy món điểm tâm mặn…” Từ Nhân ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh: “Nàng giống như muội muội của thần, lại cứ thế chết không rõ ràng. Thần muốn điều tra rõ ràng rồi sẽ báo thù cho nàng.”
Triệu Trinh nhìn vẻ mặt của Từ Nhân thì nghĩ ngay đến chuyện hắn bỏ lỡ lần Thất Ca hẹn mình đến vườn Phù Dung trước khi chết, không khỏi cảm thấy đau lòng vô cùng.
Triệu Phổ hỏi Từ Nhân: “Tro cốt của Thất Ca là ngươi tráo đổi phải không?”
Từ Nhân gật đầu một cái: “Thất Ca chết rồi lại nhất định bị người ta hạ lệnh hỏa táng nên ta cảm thấy có gì đó bất ổn. Năm đó ta còn quá nhỏ, ông nội ta tuổi lại cao rồi cho nên mới mang theo ta trở về quê cũ. Ta học võ nhưng lại đi thi làm quan văn chỉ vì muốn lẻn vào trong cung điều tra rõ cái chết của Thất Ca.”
“Sao ngươi biết cái chết của Thất Ca có vấn đề?” Triệu Phổ hỏi.
“Có một hôm trước khi Thất Ca chết, tâm trạng luôn bất ổn. Ta còn tưởng là vì Cửu Vương gia sắp đến biên cương mà không mang theo nàng đi cho nên nàng mới không vui.” Từ Nhân tiếp tục nói: “Hôm đó ta làm chút đồ ăn nàng thích đến thăm nàng, muốn an ủi nàng một chút, nhưng mà ta lại thấy nàng đang thu dọn đồ đạc. Sau khi ta vào còn khiến nàng sợ giật nảy mình, cứ như đang sợ hãi cái gì đó vậy.”
Triệu Trinh nhìn Triệu Phổ một cái – Thu dọn đồ đạc?
“Ta vốn nghĩ nàng điên đến độ muốn lặng lẽ đi theo Cửu Vương gia đến biên quan nên định khuyên nàng mấy câu.” Từ Nhân nói tiếp: “Nhưng mà nàng lại nói năng rất lộn xộn, nói gì mà nàng nhất định phải đi, không thể ở trong cung nữa, sẽ không có được kết quả tốt…”
Triệu Trinh nghi ngờ: “Không có kết quả tốt gì?”
“Thần không biết, lúc đó cũng không lưu ý lắm.” Từ Nhân vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ và Triệu Trinh, cuối cùng rất bất đắc dĩ mà nói: “Thứ cho thần nói thẳng, từ nhỏ thời gian thần ở bên Thất Ca còn nhiều hơn bất cứ ai, thần cảm thấy Thất Ca cũng không thích Cửu Vương gia… Nói cho đúng thì, không loại thích kia. Nàng quả thực rất thích Hoàng thượng và Cửu Vương gia, nhưng mà cũng không khác biệt lắm so với thích thần, chính là tình huynh muội. Tất cả những ai đối xử tốt với nàng, nàng đều đối xử tốt với họ, chỉ có vậy mà thôi. Nàng nhất định muốn đi theo Cửu Vương gia, hình như là muốn trốn khỏi Hoàng cung… Nàng vẫn luôn tạo cho thần cảm giác có rất nhiều bí mật muốn cất giấu.”
“Tro cốt của Thất Ca đâu?” Triệu Trinh hỏi.
“Thần giữ lại.” Từ Nhân trả lời.
Triệu Phổ bảo hắn nói ra địa chỉ. Tử Ảnh và Giả Ảnh dẫn người đi lấy.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ở bên cạnh nghe toàn bộ sự việc, hiểu được lai lịch của Từ Nhân, nhưng mà có một số vấn đề khiến cho bọn họ khá để ý.
Triển Chiêu hỏi: “Võ công của ngươi không tệ, tại sao vì muốn điều tra rõ chân tướng lại phải trà trộn vào số quan văn?”
“Bởi vì chỉ có quan văn mới có cơ hội vào Xuân Đường Các.” Từ Nhân trả lời.
“Xuân Đường Các…” Triệu Trinh cau mày.
“Xuân Đường Các là đâu vậy?” Triển Chiêu tò mò.
Triệu Trinh nói: “Là Tàng Thư Các của Hoàng gia. Khác với Long Đồ Các, trong đó cất giữ sách ghi chép cá nhân của các đời đế vương, còn có cả những ghi chép lịch sử…”
“Ghi chép về lịch sử chẳng phải trong Long Đồ Các cũng có à?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, thầm nghĩ sử sách thì có cái gì hay mà phải cất giấu.
Triển Chiêu híp mắt mà nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái. Giao Giao liền đi đến rỉ tai Bạch Ngọc Đường, dùng chính giọng nói và ngữ điệu của Triển Chiêu mà chuyển lời cho hắn: “Ở Long Đồ Các có một nửa là bịa, bên Xuân Đường Các mới là thật.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Cũng dễ hiểu, trong đó có khi còn có những tài liệu lịch sử về Ưng Triều đã bị xóa đi cũng nên.
“Hàng năm Xuân Đường các cũng cần có quan văn đến tu sửa, ta muốn xâm nhập vào.” Từ Nhân nói: “Thất Ca có vẻ rất quan tâm đến Xuân Đường Các.”
“Nàng quan tâm cái gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Ta có nghe nàng nhắc qua, nói là muốn vào Xuân Đường Các xem một chút, còn có vẻ rất tò mò với quan chép sử nữa.” Từ Nhân vừa nói vừa lắc đầu. Hình như hắn cảm thấy đau đầu, đưa tay vuốt cổ: “Hình như ta đã quên chuyện gì…”
Tất cả mọi người cau mày. Chẳng lẽ trước khi Từ Nhân bị Đinh Mậu khống chế, hắn đã phát hiện ra điều gì sao.
“Á…” Từ Nhân đột nhiên cau mày: “Trong ấn tượng của ta có một người áo trắng… Thứ ta thấy cuối cùng là một người áo trắng, không thấy rõ mặt, tóc dài khoảng đến vai, màu xám tro…”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Biết người nào như vậy không?
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút. Tiểu Lương Tử từng nhắc qua, lúc luyên công nó thấy có một bóng trắng lướt qua. Người này vô thanh vô tức, hơn nữa lại còn xuất hiện vào lúc phủ Khai Phong có quỷ, liệu có quan hệ gì không?
Mặc dù Binh Mậu biết có nội lực chí hàn, nhưng mà cái “con nhện tinh” khống chế “hồn ma” ấy không chỉ có nội lực chí hàn mà còn biết cả một chút võ công của Thiên Tôn, đại sư Vô Sa… liệu có phải là người đó không?
“Ngươi là học trò của Hoàng phu tử sao?” Triệu Trinh hỏi: “Hắn có biết thân phận của ngươi không?”
Từ Nhân lắc đầu một cái: “Hoàng phu tử là người tốt, thần nhờ có người mới có thể làm quan. Thần luôn cố gắng không kéo những người không liên quan vào.”
“Vậy chuyện Hoàng phu tử đã chết, ngươi có biết không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
“Cái gì…” Sắc mặt Từ Nhân kinh hãi, sau đó hình như lại nghĩ đến chuyện gì đó, ôm đầu: “Hoàng phu tử chết… chết.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái. Hình như cái chết của Hoàng phu tử đả kích rất lớn đến Từ Nhân, cho dù hắn đã rơi vào trạng thái mất trí nhớ nhưng cũng vẫn có thể nhớ ra chút gì đó.”
Qủa nhiên, chỉ thấy Từ Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Xuân Đường Các!”
Mọi người nhìn nhau một cái – Đầu mối chẳng lẽ nằm ở Xuân Đường Các?
Triệu Trinh sờ cằm: “Xuân Đường Các sao…”
Nghĩ đến đây, Triệu Trinh vẫy tay với Trần công công. Hình như muốn lấy cái gì đó.
Trần công công hiểu rõ, chạy ra sau tấm bình phong. Chỉ lát sau hình như hắn mở ra một cái ngăn tủ, cầm đến một cái chìa khóa. Chìa khóa này được làm rất tinh xảo, Bạch Ngọc Đường vừa nhìn cũng biết là đồ mở ra một ổ khóa có chứa cơ quan nào đó.
Triệu Chinh giao chiếc chìa khóa cho Triển Chiêu, nói: “Thỉnh thoảng trẫm cũng đến Xuân Đường Các xem tài liệu ghi chép lịch sử, nhưng mà cho đến giờ vẫn không phát hiện có gì bất thường.”
Triển Chiêu nhận thìa khóa, bĩu môi với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lại nghe thấy Giao Giao rỉ thầm bên tai: “Xong rồi, biết quá nhiều bí mật cung đình liệu sau này có thể bị diệt khẩu không?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười. Giao Giao hữu dụng thật, Mèo kia có vẻ tận dụng rất triệt để.
Triệu Phổ nhướng mày với hai người, ý bảo – Lật sách thì mang theo cả Công Tôn nữa đi!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc ra khỏi phòng đúng là đụng phải Công Tôn đang vội vã chạy đến. Vừa rồi Công Tôn vừa mới kiểm tra thương tích cho Binh Mậu một chút, sau đó đang xử lý chỗ độc của đám nhện kia thì có ảnh vệ nói cho hắn biết đã tìm được tro cốt của Thất Ca rồi. Bởi vậy, dù Công Tôn đang bận đến không có thời gian để uống trà thì cũng nhanh chóng chạy đến.
Thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Công Tôn vội hỏi: “Tiểu Tứ Tử đâu rồi?”
Triển Chiêu nói với hắn ta, Tiểu Tứ Tử bị Ân Hậu ôm đi rồi, cùng đi ăn cơm xem hát với nhóm Thiên Tôn, Y Y và cả Lục Lăng Nhi nữa. Còn bảo Ân Hậu muốn mượn Tiểu Tứ Tử nuôi mấy ngày.
Đương nhiên là Công Tôn đồng ý rồi. Thấy Triển Chiêu kéo mình đi, hắn ta còn tưởng họ dẫn hắn đi kiểm tra tro cốt chứ cho nên mới vội vã đuổi theo. Ai ngờ lại đến tận Xuân Đường Các.
“Xuân Đường Các! A A A!” Công Tôn kích động.
Triển Chiêu buồn cười: “Ngươi chưa từng vào à?”
“Chưa, ta có hỏi qua Triệu Phổ nhưng mà Triệu Phổ nói những nơi thế này tốt nhất đừng có vào nhiều, biết càng nhiều càng chóng chết.” Công Tôn bắt chước cái giọng điệu thường ngày của Triệu Phổ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói cho hắn ta nghe chuyện của Từ Nhân.
Công Tôn tiên sinh sờ cằm: “Từ Nhân cũng không biết trong Xuân Đường Các có cái gì sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Chẳng sao hết!” Công Tôn xắn ống tay áo của mình: “Lật xem từng cuốn là có thể tìm được đầu mối thôi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái – Qủa nhiên, vấn đề đọc sách này cần phải để Công Tôn ra tay mới được.”
Bạch Ngọc Đường lấy chìa khóa ra, trước khi cắm vào ổ khóa, Ngũ gia cau mày nhìn ổ khóa một cái.
Triển Chiêu lên nhìn ké: “Sao thế?”
Công Tôn cũng nhìn xem.
Giao Giao thì nhón chân đứng phía sau nhìn ké theo. Bạch Ngọc Đường phát hiện ra gần đây vẻ mặt Giao Giao càng ngày càng giống Triển Chiêu, cũng có chút giống Tiểu Tứ Tử, có vẻ ngơ ngác.
Bạch Ngọc Đường chỉ vào một vết xước nho nhỏ bên cạnh ổ khóa, nói: “Có người cố cạy cái khóa này.”
Triển Chiêu giật mình: “Vậy liệu có ai từng vào chưa?”
“Chắc là không cạy được.” Bạch Ngọc Đường lấy chìa khóa ra: “Loại khóa này rất khó cạy. Vì để đề phòng bị trộm nên chỉ cần có người cạy khóa, miệng khóa sẽ bị bít kín lại. Người cạy khóa cũng không có nhiều kinh nghiệm cho nên chưa chạm đến bộ phận cơ quan dây chuyện bên trong đã bỏ cuộc. Đương nhiên, cũng có thể là có người cầm chìa khóa mở khóa, do uống say hoặc run tay mà mở mấy lần không thành công, vì vậy mới khiến cho ổ khóa bị mất một mảng ở phần đầu khóa.”
“À…” Triển Chiêu và Công Tôn gật đầu. Giao Giao ở sau lưng mọi người thì lại nghiêng đầu.
Chiếc chìa khóa trong tay Bạch Ngọc Đường xoay mấy vòng, sau đó “cạch” một tiếng, khóa mở ra.
Mùi sách cứ thế đập thẳng vào mặt.
Phản ứng của ba người rất khác nhau. Triển Chiêu ngẩng mặt lên trời hắt hơi một cái, Bạch Ngọc Đường thì nghiêng mặt – mùi hôi! Công Tôn lại hít thật sâu – Oa! Mùi sách nha!
Đẩy cửa đi vào, trong phòng khá tối, chỉ có ánh sáng tự nhiên, một loại thiết kế chống lửa, chống trộm chống cả chuột nữa.
Trên một cái bàn ngoài cửa có đặt một cuốn sách, trên đó có rất nhiều chữ ký trùng tên. Xem ra những người có quyền đi vào nơi này cũng không nhiều lắm, chỉ có một số quan viên có nhiệm vụ biên soạn sử sách mà thôi.
Công Tôn vừa vào cửa đã nhảy đến ôm kệ sách. So với tưởng tượng thì sách trong đây nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa đa phần đều là những ghi chép cổ, còn có cả thẻ trúc nữa. Từ xa nhưng mà Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều có thể thấy được vẻ mặt hưng phấn của Công Tôn rồi.
Bạch Ngọc Đường lật danh sách trên bàn xem, vẫy tay với Triển Chiêu đang nhìn bốn xung quanh.
Triển Chiêu đi tới, thấy Bạch Ngọc Đường chỉ vào tên của vị quan cuối cùng đi vào Xuân Đường Các.
Triển Chiêu khẽ cau mày: “Là ký tên của Hoàng phu tử sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Trước khi chết, đại khái cứ khoảng ba ngày là Hoàng phu tử đến Xuân Đường Các một lần.” Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa lật thêm vài tờ về phía trước: “Mười ngày trước đã đến một lần, nửa tháng trước cũng tới… Sao lại thường xuyên đến vậy?”
“Có phải vì cần ra đề cho kỳ thi mùa xuân không?” Công Tôn cầm một cuốn ghi chép cổ lên xem, vừa hỏi.
“Thi mùa xuân cũng sẽ không ra đến loại đề thi thế này đi… Hoàng phu tử là sử quan sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Ừ… Hình như ông ấy sửa sang lại một bộ sách sử. Mà nhắc tới, ta còn gặp qua cháu trai hắn rồi, chính là Hoàng Thư Diệp mới qua đời cách đây không lâu.” Công Tôn lầm bầm: “Ta từng gặp hắn một lần ở Thái Học. Lúc đó hắn đang giúp Hoàng phu tử sửa sang lại bộ sách sử và ghi chép về địa lý này, cho nên mới hỏi ta mấy chuyện.”
“Cụ thể thì hắn tu sửa cái gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Là một bộ sách liên quan đến kiến trúc… rất chuyên sâu, còn có rất nhiều bản vẽ. Lúc đó ta đang chuẩn bị chuyện đi tuần cho nên không có nhìn kỹ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức đi đến: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút!”
Công Tôn nghiêng đầu nghĩ xong liền bắt đầu tìm một số sách liên quan, rút ra để lên bàn.
“Khụ khụ…”
Bạch Ngọc Đường bị bụi bặm xông lên khiến ho khan. Triển Chiêu nháy mắt mấy cái… Sau đó, thấy Giao Giao đi ra ngoài tìm bàn chải và chổi vào, bắt đầu quét dọn Xuân Đường Các.
Công Tôn ngẩng mặt lên thấy bàn chải và giẻ lau bay đầy trời, dụi mắt mấy cái, quyết định cứ đọc sách tiếp đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lật sách trên bàn, cũng cảm thấy có người chọc chọc bả vai mình.
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, thấy Giao Giao đang cầm một món đồ, đưa tới trước mặt hai người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn, thấy vật trong tay Giao Giao là một trang giấy. Trang giấy này trông giống như giấy thô làm từ vỏ cây, nhìn rất cứng, xung quanh có hoa văn màu đỏ, hình hoa đào, giữa tờ giấy có hai chữ được viết theo thể Liễu tuyệt đẹp – Nguyệt Lâu.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Hử, hình như ta từng thấy cái bảng hiệu này rồi.”
Bạch Ngọc Đường cũng thấy quen mắt.
Công Tôn Sách cầm sách đi tới, liếc mắt nhìn qua bèn nói: “À, đây chính là thẻ bài của chiêu phường Nguyệt Lâu mà.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Công Tôn: “Thẻ bài?”
“Bình thường hai ngươi không đến hí phường xem diễn, đây chính là vé vào cổng của hí phường Nguyệt Lâu. Mỗi lần đều phát ra một bộ vé, có mai lan trúc cúc, cũng có hoa điểu trùng ngư… Tóm lại mỗi cái đều khác nhau. Chỉ cần tập hợp được đủ bốn tờ là có thể đến xem buổi diễn lớn cuối năm. Tiểu Tứ Tử thu thập không biết bao nhiêu rồi.”
“Tại sao thẻ bài này lại ở đây?” Triển Chiêu nghi ngờ.
Giao Giao chỉ xuống đất, mọi người thấy một góc bàn bị xê dịch do Giao Giao chuyển ra để quét dọn. Nhìn dấu vết phủ bụi trên nền đất, tờ giấy chỉ lớn bằng một con Cửu Bài mà thôi, có thể lúc đó nó nằm dưới góc bàn.
“Ai đó mang vào sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc cái bàn kia, nói: “Cái bàn này không cân, hình như để lót chân bàn.’
“Tờ vé xem diễn này là từ tháng trước.” Công Tôn nói: “Tiểu Tứ Tử thích thu thập những chiếc vé này. Các cô nương thiếu phụ ở Nguyệt Lâu, mỗi khi nó không có ở Khai Phong đều giữ lại giúp nó cả. Vé tháng trước là một bộ hoa đào, có thể đây là một trong những những tờ đó. Tháng này là một bộ về hoa sen.”
“Hôm nay nhóm sư phụ ta đến xem kịch cũng là ở Nguyệt Lâu sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Công Tôn gật đầu.
“Người có thể vào đây đều là những vị phu tử có tuổi rồi.” Triển Chiêu khó hiểu: “Ta nghe nói các tiết mục ở Nguyệt Lâu chủ yếu đều diễn cho giới trẻ xem.”
“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu: “Người đến xem đều trẻ tuổi. Đặc biệt, những người có thể vào Xuân Đường Các đều là những nhà bác học lớn tuổi bình thường rất cổ hủ, hiếm khi đến xem những vở kịch phong hoa tuyết nguyệt hoặc là những vở kịch hài đi? Đồn ra ngoài thì làm gì còn tôn nghiêm nữa? Học trò của Thái Học có khi còn cười họ già mà không đứng đắn cũng nên.”
“Khi nào thì Nguyệt Lâu bắt đầu diễn?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn quan sát sắc trời một chút: “Lên đèn cái là diễn, rất sống động.”
Triển Chiêu cầm thẻ bài, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường: “Chúng ta đọc sách nhanh lên một chút, đọc xong rồi đi hí phường điều tra một lượt.”
Bạch Ngọc Đường chỉ điện Tứ Hải cách đố xa xa, ý bảo – điện Tứ Hải thì sao?
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo thị về đi gọi Triệu Phổ đến đọc cùng Công Tôn, bản thân mình thì lại kéo Bạch Ngọc Đường: “Dứt khoát đi ngay bây giờ luôn!”