Long Đồ Án

quyển 15 chương 448: theo mãi chẳng dời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng trong lầu Miêu Miêu được mở ra.

Mặc dù vụ án lần này phức tạp nhưng mà dựa vào những gì Chu Tàng Hải kiên trì ghi chép nhiều năm như vậy, Bao Đại nhân cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn tất cả vụ án rồi. Chuyện tiếp theo cứ giao cho Triệu Phổ. Vị Đại học sĩ của Long Đồ Các kiêm cả chức Phủ doãn phủ Khai Phong, Bao đại nhân, này còn phải dốc toàn lực vùi đầu vào việc chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân nữa.

Cả đêm hôm qua Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không ngủ ngon. Hai người vừa mới nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng khóc tang thương của Chu Tàng Hải trước khi chết cùng vẻ mặt của Ân Hậu và Thiên Tôn lúc nhìn bức họa Ngân Yêu Vương kia.

Bạch Ngọc Đường nằm trên giường, nghe thấy Triển Chiêu cứ như một con quay lăn qua lăn lại, chẳng khác nào rán bánh.

Cũng tương tự như vậy, mặc dù Bạch Ngọc Đường không có sôi trào như Triển Chiêu nhưng mà Triển Chiêu cũng cảm giác được, Bạch Ngọc Đường vẫn không hề ngủ.

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rõ khi còn nhỏ, Thiên Tôn luôn dẫn hắn về Hãm Không Đảo, cung Ánh Tuyết và đảo Băng Nguyên. Giờ nghĩ kỹ lại, mặc dù Thiên Tôn rất thích mang theo hắn, nhưng lại tránh cho hắn không quá lệ thuộc vào người. Ngũ gia có cha nương, có ngoại công, có cô cô, có bốn vị huynh trưởng còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, còn có cả mọi người ở đảo Hãm Không, bây giờ còn có Triển Chiêu và cả một nhóm bạn tốt ở phủ Khai Phong nữa. Mặc dù hắn sống chung với Thiên Tôn lâu nhất nhưng mà từ trước đến nay chưa từng một mình cô đơn, chưa từng có cảm giác chỉ có một mình cùng với Thiên Tôn nương tựa vào nhau mà sống. Dù cũng có lúc một mình hành tẩu giang hồ, hắn cũng chưa từng cô độc bao giờ, bởi vì hắn biết hắn còn có rất người thân ở bên mình.

Lúc này Triển Chiêu lại càng thêm thổn thức. Từ nhỏ đến lớn y đều được một đám đông nuôi dưỡng. Trong Ma Cung có hơn ba trăm ma đầu, mỗi ngày ở nhà một người, cả năm không hề trùng lặp. Tất cả các ma đầu đều con y như con cháu, ngày nào cũng tràn ngập yêu thương, nào biết cô đơn hiu quạnh chỉ có nương tựa vào nhau mà sống là cái gì? Trước giờ y đều không hiểu điều đó. Cho đến khi nhập phủ Khai Phong, dù đang sống ở cửa quan, nhưng Bao Đại nhân cũng coi y như con cháu hơn là như thủ hạ, lo trước lo sau chỉ sợ y chịu thiệt thòi. Bởi vì võ công y quá tốt, thân phận lại đặc biệt cho nên chưa từng bị người ta mưu hại… đây là may mắn biết bao?

Đến quá nửa đêm, Triển Chiêu cảm thấy Bạch Ngọc Đường lặng lẽ bò dậy, đi ra ngoài. Mãi đến khi gà gáy, Bạch Ngọc Đường mới trở về, nằm xuống ngủ đến tận hừng đông mới tỉnh.

Sau khi Triển Chiêu rời giường, thấy đôi giầy Bạch Ngọc Đường tháo ra để cạnh giường toàn mà mạt gỗ, khó hiểu – Nửa đêm nửa hôm, Chuột không ngủ mà lại ra ngoài khắc tượng gỗ à?

Sau khi rửa mặt xong, hai người đi ra ngoài sân, thấy hôm nay bầu trời trong xanh, ánh mặt trời cũng rực rỡ. Lúc này, cánh cửa căn phòng nhỏ đối diện cũng mở ra, Tiểu Tứ Tử mặc một bộ áo choàng màu vàng nhạt lao ra, đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm mà duỗi đôi cánh tay ngắn ngủi, vặn mình một cái thật kêu. Bé vừa giương mắt nhìn thấy hai người bọn họ, nhóc béo lập tức cười tươi: “Chào buổi sáng Miêu Miêu, Bạch Bạch!”

Chỉ trong nháy mắt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có cảm giác như được chữa khỏi bệnh vậy, tâm tình rất thoải mái.

“Cận nhi.”

Ngoài cửa viện, Tiểu Lương Tử đã luyện công xong, người đầy mồ hôi chạy vào. Tiểu Tứ Tử cầm khăn lau mồ hôi cho bé.

Nguyệt Nha Nhi và Thần Tinh Nhi bày bữa sáng bên bàn đá bên cạnh, thấy Tiểu Lương Tử chẳng khác nào vừa mới lăn từ trong đống bùn đất ra, bèn kéo bé lại, mang đi tắm rửa thay đồ.

Tiểu Lương Tử vừa nhảy chân sáo đi, vừa nói với Tiểu Tứ Tử: “Cận nhi, lát nữa chúng ta đi miếu thờ xin quẻ đi! Bao phu nhân nói muốn đi cầu nguyện, hai hôm nữa Tiểu Man Đầu phải thi rồi.”

“Ừ!” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt gật đầu, quay lại hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Miêu Miêu và Bạch Bạch có đi cùng không ạ?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nhìn hai đứa nhỏ đang rất hoạt bát phía trước, không hiểu sao, một lần nữa, lòng lại thấy đỡ đau hơn.

Chờ đến khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến cạnh bàn ngồi ăn sáng thì Công Tôn cũng đi từ ngoài cửa vào, trong miệng hắn còn đang nhai bánh tiêu, trong tay đang ôm một đống sách rất dày.

Đến cạnh bàn, Công Tôn đưa đống sách cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Có muốn xem không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn bìa sách, nhận ra ngay đây là cuốn mới nhất trong số những cuốn ghi chép lục soạt được từ trong phòng tranh của Chu Tàng Hải.

“Sang nay ta mang từ Hoàng cung ra đấy. Trời còn chưa sáng Hoàng thượng đã sai Nam Cung Kỷ đến cầm đi rồi, nghe nói cùng Bàng phi đọc đến sáng luôn.” Công Tôn ngồi xuống, cầm lấy bát canh tào phớ mà Tiểu Tứ Tử múc cho hắn, lắc đầu nói tiếp: “Chu Tàng Hải ghi chép rất nhiều những bí mật hoàng cung trong đó. Người này ở trong cung đã nhiều năm cho nên ghi chép còn cặn kẽ hơn cả Sử quan nữa, ngay cả chuyện ly miêu tráo thái tử năm đó hắn cũng biết rõ.”

“Vậy thì chẳng phải sẽ liên quan đến rất nhiều bí mật cung đình sao, vậy mà Triệu Trinh cũng cho ngươi lấy ra à?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Hẳn bảo ta hỏi xem các ngươi có muốn xem một chút không? Muốn xem thì xem, nếu không muốn hắn sẽ phái người niêm phong cẩn thận rồi cất vào trong Xuân Đường Các.” Công Tôn ăn canh, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Nhất định phải xem đấy. Tối hôm qua ta cũng đã xem rồi, con người Chu Tàng Hải này đúng là khiến người ta vừa thương vừa hận. Hơn nữa, một số ghi chép của hắn còn có liên quan đến Ngân Yêu Vương.”

Triển Chiêu cầm cuốn sách, hỏi Công Tôn: “Vụ án thế nào rồi?”

“Còn một số người dây dưa nữa, Triệu Phổ đã đi bắt rồi.” Công Tôn lắc đầu một cái: “Thất Ca cũng thật đáng thương, ông cháu Hoàng phu tử cũng rất vô tội. Tóm lại, may mà kế hoạch của Chu Tàng Hải chưa thực hiện được, chắc là một phần cũng nhờ Yêu Vương trên trời linh thiêng phù hộ cho nên lần này mới tránh được một kiếp.”

“Ngoại công và Thiên Tôn đâu rồi?” Triển Chiêu định ăn sáng xong rồi sẽ cùng Bạch Ngọc Đường từ từ xem bản thảo, nhưng mà lại phát hiện ra mấy lão nhân ra vẫn chưa ra ngoài ăn.

“Sáng sớm nay Thiên Tôn và Ân Hậu đã xuất môn rồi ạ.” Tiểu Lương Tử đã thay một bộ quần áo thanh thoát nhẹ nhàng đi đến nói: “Sáng sớm lúc đệ dậy luyện công đã thấy, đại sư Vô Sa và bá phụ Trâu Nguyệt, cộng thêm cả Y Y đã ra ngoài ăn sáng rồi.”

“Thiếu gia.”

Lúc này Thần Tinh nhi đang bưng theo một g bánh bao chiên đi vào, nói với Bạch Ngọc Đường: “Sáng sớm nay Đảo chủ và Nhị tiểu thư nói là về Ánh Tuyết Cung rồi.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Đi cả mà không nói một tiếng nào à…”

Nguyệt Nha Nhi bưng một tô mì thịt bò chạy vào, nói: “Đảo chủ dặn Thiếu gia hôm nay đừng quản Thiên Tôn, ngày mai ngài ấy sẽ ổn.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái… Hôm nay sao?

“Hôm nay là ngày Yêu Vương qua đời.” Từ ngoài cửa, Triệu Phổ mặc toàn thân quan phục đi vào, nhận lấy đôi đũa Thần Tinh Nhi đưa cho hắn, ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, chuẩn bị tiêu diệt bát mì thịt bò kia.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Binh Mậu nói ba ngày sau thiên hạ sẽ đại loạn… chính là hôm nay đúng không?”

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Sáng nay sư phụ ta cũng đi rồi. Trước khi đi người còn nói hôm nay là ngày giỗ thứ một trăm của Yêu Vương. Thì ra nội lực của Yêu Vương chỉ có thể duy trì một trăm năm trên người Thiên Tôn mà thôi, chỉ cần qua một trăm năm là nội lực dùng để áp chế Thiên Tôn cũng tiêu tan. Kết quá tệ nhất chính là, hôm nay Ân Hậu vì muốn ngăn cản Thiên Tôn mà đồng quy vu tận với ngài. Nhưng mà xem tình hình trước mắt này thì đã biến thành kết quả tốt nhất rồi.”

Triển Chiêu chống cằm: “Vì sư phụ ngươi biết hôm nay là ngày đặc biệt nên mới chạy đến đảo Băng Nguyên lấy vảy Giao nhân mang đến à?”

Triệu Phổ gật đầu: “Người nói bây giờ xem lại cũng là đã làm chuyện thừa rồi, tất cả mọi thứ phát sinh vốn đã được định sẵn từ chốn u minh rồi.”

“Cũng không hẳn là việc thừa mà.” Công Tôn nói: “Nếu không có ngài ấy giúp một tay thì có lẽ bây giờ đã hỏng bét rồi cũng nên. Chuyện Nguyệt Lâu và điện Tứ Hải may mà có Giao Giao giúp.”

“Đúng thế.” Triển Chiêu gật đầu một cái, nhìn về phía Giao Giao đang đứng sau một tòa thạch đăng, ngẩng mặt nhìn chú bướm nhỏ đang lượn qua lượn lại kia, cả Yêu Yêu đang đứng bên cạnh Giao Giao mà ngáp nữa.

Triển Chiêu quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đang cúi đầu ăn sáng, không nói một lời, lúc mọi người nói đến Thiên Tôn, hắn cũng bất động thanh sắc.

Triển Chiêu chống cằm, tò mò hỏi hắn: “Ngươi không lo lắng à?”

Bạch Ngọc Đường bưng bát nhìn y, vẻ mặt như muốn hỏi – Lo lắng cái gì?

Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, nhìn Bạch Ngọc Đường – Chuột này, giống như đã làm gì đấy rồi.

Ăn cơm xong, Triệu Phổ dẫn Âu Dương và Trâu Lương tiếp tục đi lo chuyện vụ án. Công Tôn đến Long Đồ Các giúp Bao đại nhân một tay. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn dĩ định xem sách nhưng lại bị Tiểu Tứ Tử kéo đi bái phật, nói là có thể vừa đi vừa đọc cũng được.

Ngoài cửa phủ Khai Phong đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe ngựa lớn, Nam Cung Kỷ đích thân dẫn theo mấy trăm thị vệ đến hộ tống. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Bao phu nhân chui vào một trong số các xe ngựa đó. Liễu công công tới đón bà.

Triển Chiêu tò mò hỏi Nam Cung: “Còn có người khác đi bái phật à?”

Nam Cung gật đầu một cái, nói: “Thái hậu và Bàng phi cũng đến.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng bị ôm lên xe ngựa. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn theo Lâm Dạ Hỏa chẳng biết chui từ đâu ra, cũng đến tham gia náo nhiệt ngồi trên một chiếc xe ngựa phía sau, trong tay vẫn cầm ghi chép của Chu Tàng Hải, định vừa đi vừa xem.

Xe ngựa từ từ đi về phía trước, mọi người muốn đến Nam An Tự cầu nguyện.

Vốn dĩ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy cả Thái hậu và Bàng phi cũng đi thì không muốn đi, nhưng mà Nam Cung Kỷ lại vô cùng hoan nghênh họ đồng hành, có bọn họ đi cùng sẽ không sợ bất trắc xảy ra, hắn cũng được thảnh thơi hơn một chút. Triển Chiêu cũng muốn đến Nam An Tự một chuyến, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, y cũng muốn đến thăm bức tượng Yêu Vương.

Xe ngựa đi một đường cũng không có sóc lắm. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đều ngồi trong xe xem bản thảo của Chu Tàng Hải.

Trong bản thảo có ghi chép rất nhiều chuyện.

Theo như những gì Chu Tàng Hải ghi chép lại thì hắn vốn xuất thân từ một gia đình bình dân, cha là một họa sĩ cho nên hắn vẽ rất đẹp. Nhưng mà, khi hắn còn rất nhỏ thì cả cha mẹ đều bệnh chết, năm tuổi hắn đã bắt đầu lưu lạc, không có nhà để về. Từ khi còn nhỏ, Chu Tàng Hải đã phải gánh chịu tất cả khổ nạn. Khi đó lại là thời loạn lạc cho nên hắn chỉ thấy được cái mặt đen tối nhất đó của cuộc đời mà thôi. Sau đó, hắn được người nhặt ép phải học võ, đến năm bảy, tám tuổi hắn đã có thể kiếm tiền.

Hắn sống y như một con thú con vậy. Ngày lại qua này, có một hôm trời mưa lớn, hắn bị bệnh rất nặng, nằm trong một con hẻm bẩn thỉu chờ chết.

Đúng lúc Chu Tàng Hải cảm thấy mình có thể chết ngay rồi thì lại có người đi ngang qua hắn.

Chu Tàng Hải nhớ đó là một thiếu niên sàn sàn tuổi hắn, toàn thân tuyết trắng, đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn bằng vẻ mặt không chút thay đổi. Lúc đó trời mưa quá lớn, tóc dính bê bết trên mặt hắn, hắn cũng không nhìn rõ lắm, chỉ nhớ một màu trắng đến chói mắt mà thôi.

Thiếu niên kia mở miệng hỏi, giọng nói không chút độ ấm: “Hắn sắp chết rồi à?”

Lúc này, có một giọng nói khác truyền đến, nghe tiếng cũng biết là của người lớn: “Còn nhỏ hơn cả con nữa, đáng thương quá, nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ rồi.”

“Vậy thì chết đi cũng là chuyện tốt mà.” Thiếu niên lại dùng một giọng điệu không chút cảm xúc nói.

Lúc đó, Chu Tàng Hải rất đồng ý với lời thiếu niên kia, chết đi đúng là một chuyện rất tốt.

Nhưng mà lại có một giọng nói khác vang lên: “Con, cái thằng nhóc ngu ngốc này, nhỏ thế đã chết rồi sao có thể là chuyện tốt được?”

Thiếu niên không hiểu: “Thế giới này quá tệ rồi, sống thêm mấy năm nữa chẳng phải càng phải chịu nhiều đau khổ hơn sao?”

Mặc dù Chu Tàng Hải không thể động đậy, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm gật đầu, thiếu niên nói đúng.

Một giọng nói khác lại cất lên: “Biết đâu sống lại gặp được chuyện tốt thì sao.”

“Chuyện tốt gì?” Thiếu niên nghi ngờ: “Thí dụ là gì ạ?”

“Chẳng hạn như sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn ấy.”

“Thế thì có gì tốt?”

“Tóm lại là sẽ có chuyện tốt, đi thôi.”

“Người không cứu hắn sao?”

Giọng nói cứ thế xa dần.

Chu Tàng Hải từ từ ngẩng đầu lên, hắn cũng nghi ngờ – Người này làm sao vậy? Nói hắn đáng thương lại không cứu hắn, vậy còn nói làm gì?

Cố gắng lắm mới mở được mắt ra, Chu Tàng Hải nhìn thấy hai bóng lưng dần rời xa, hai thân áo trắng, một lớn một nhỏ đang dắt tay nhau, từ tốn đi về phía trước.

Giọng nói của người lớn kia vẫn rất thoải mái: “Người gặp chuyện tốt là hắn chứ đâu phải ta, vì sao ta phải cứu hắn?”

Đứa nhỏ kia nháy mắt mấy cái: “Vậy hắn sẽ chết sao?”

“Không đâu, cái mặt hắn có tướng sống lâu trăm tuổi.”

“Người căn bản đâu có thấy mặt hắn chứ?”

“Có thấy!”

“Có sao?”

“Có!”

“Người lại lừa con!”

“Không có!”

“Thật sao?”

“Ừ!”

Hai người cứ từng câu từng câu đối đáp như vậy mà rời khỏi ngõ hẻm, rời khỏi tầm mắt Chu Tàng Hải, hòa vào màn mưa đang ngăn lại phía xa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Chu Tàng Hải lại bò từ dưới đất dậy. Hắn đột nhiên không muốn chết nữa, có lẽ… sống tiếp có khi thực sự gặp được chuyện tốt thì sao?

Ngày hôm đó, Chu Tàng Hải lê cái thân bệnh tật của mình đi thẳng về phía trước, cuối cùng, ngất xỉu ở gần đầm Tiêu Dao, được người ta cứu.

Đầm Tiêu Dao là một nơi rất kỳ quái. Trong đó có rất nhiều người, mỗi người ở một phòng, quan hệ chẳng có bao nhiêu, lại chẳng có chút giao tình nào với nhau cả. Hàng ngày, cứ đến giờ cơm sẽ có người đưa cơm đến cho họ, ngày nào cũng có một số người giống với quan binh ra ra vào vào. Nếu muốn kiếm tiền cũng được, họ sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi. Nhiệm vụ có thể là giết người, cũng có thể là cứu người. Cứ ở lâu dần trong đầm Tiêu Dao, Chu Tàng Hải mới biết, thì ra trên đời này có nhiều người không có nhà để về như vậy. Hắn và những người đó cũng chẳng được coi là bạn bè, những người đó đều là “người xấu” mà người đời vẫn nói, có người chuyên lừa gạt buôn người, có kẻ lại cực ác chết không đáng tiếc.

Sau đó, Chu Tàng Hải lại dần dần phát hiện ra, đầm Tiêu Dao giả làm một môn phái giang hồ, thực chất là nơi đã bị Hoàng gia khống chế. Người trong đầm Tiêu Dao đã làm quá nhiều chuyện xấu, đến cuối cùng, bọn họ cũng đã trở thành những “ác nhân” đứng mũi chịu sào cho mọi tội ác trên giang hồ, là nơi bị người giang hồ khinh bỉ.

Mặc dù Chu Tàng Hải cảm thấy rất bất mãn cũng rất bất công, nhưng mà nghĩ kỹ lại cũng thấy chẳng có gì là không đúng. Làm việc xấu ắt sẽ phải trả giá đắt, chẳng ai quan tâm chuyện ngươi có bị người ta “lợi dụng”, bị người ta “chi phối”, hoặc là “không có sự lựa chọn”… hay không. Đây cũng coi như vận số.

Chu Tàng Hải sống ở đầm Tiêu Dao nhiều năm, chứng kiến cảnh đầm Tiêu Dao từ thịnh hóa suy, cuối cùng trở thành bia đỡ đạn, kẻ thù chung của toàn võ lâm.

Nhưng mà trong mấy năm nay, quả thực Chu Tàng Hải cũng gặp được một chuyện tốt.

Có một hôm, hắn lại nhìn thấy thiếu niên áo trắng đó. Thiếu niên kia lớn tuổi hơn hắn một chút nhưng mà gương mặt lại chẳng khác nào khi xưa, giống hệt thần tiên, khác hẳn người thường. Không biết ai chọc giận hắn, hắn từ cửa đầm Tiêu Dao đạp thẳng vào trong, chẳng ai có thể trụ qua nổi một chiêu của hắn, ngay cả võ công của hắn cũng khác với con người.

Đi cùng thiếu niên áo trắng ấy còn có một thiếu niên áo đen, dáng vẻ rất lười biếng vừa đi vừa ngáp ở phía sau. Mà thật trùng hợp, Chu Tàng Hải lại đối mắt với thiếu niên áo đen kia một cái… ánh mắt vừa liếc qua, Chu Tàng Hải đã ngã ngồi xuống đất, thân thể không theo ý mình, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chính lúc hai thiếu niên kia sắp sửa bạo phát thì lại nghe thấy có tiếng nói vang lên: “Hai đứa không được hung dữ như vậy, cần phải nói lý lẽ.”

Lúc Chu Tàng Hải nghe được giọng nói này thì ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên nhìn người đang đi tới… giọng nói đó, chính là giọng nói của người nói hắn có “tướng mặt sống lâu trăm tuổi” trong cái ngõ nhỏ hôm trời mưa to kia, chính là cái người kỳ lại nói hắn đáng thương mà lại không thèm cứu hắn đó.

Người đi tới trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, một thân áo trắng, mái tóc đen tuyền. Vốn dĩ Chu Tàng Hải đã vứt bút cầm đao rất lâu rồi, cũng sắp quên mất giấy mực là thứ gì rồi, nhưng mà trong khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, hắn vẫn rất muốn vẽ người đó. Hắn cũng không biết người này có phải là người đẹp nhất trên đời này không, nhưng mà hắn cảm nhận được rằng, khi mình nhìn thấy người đó thì rất hạnh phúc… hạnh phúc là gì? Đối với Chu Tàng Hải mà nói, đó là một thứ hương vị mà hắn đã quên lãng lâu lắm rồi.

Sau đó Chu Tàng Hải có hỏi thăm qua, tên họ của người đó không rõ ràng, chỉ biết mọi người đều gọi người đó là Ngân Yêu Vương. Tên của hai thiếu niên kia là gì cũng chẳng ai biết rõ, chỉ biết một người được gọi là Thiên Tôn, một người được kêu là Ân Hậu, mặc dù tuổi tác còn rất nhỏ nhưng mà võ công của hai người đó chính là những người giỏi nhất mà hắn từng chứng kiến trên đời này. Ngân Yêu Vương gọi hai người này bằng một cái tên rất hài hước là nhóm Tương Du. Nhìn cách bọn họ ở chung với nhau, vừa giống cha con, lại vừa như thầy trò… tình cảm có vẻ rất tốt.

Ngân Yêu Vương tới đây là vì có người giả mạo Thiên Tôn ra ngoài làm mấy chuyện chẳng tốt đẹp gì, người đó tên là Chu Dược.

Chuyện cụ thể thế nào Chu Tàng Hải cũng không điều tra cặn kẽ, hắn chỉ chăm chú nghe rất nhiều chuyện của Ngân Yêu Vương mà thôi. Nhưng chuyện khiến hắn kinh hãi chính là, người nhìn như thanh niên chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi này, thật ra có thể đã một trăm tuổi rồi.

Lúc đó Chu Tàng Hải đã nghĩ thế này – Trách sao lại gọi là Ngân Yêu Vương, thì ra cơ bản chẳng phải là người…

Sau đó, lúc Chu Tàng Hải gặp lại Yêu Vương lần nữa lại là lúc người đó chạy đến thông báo cho người của đầm Tiêu Dao nhanh chóng chạy đi, đầm Tiêu Dao sắp nổ rồi.

Người được Yêu Vương cứu ra khỏi đầm Tiêu Dao cũng không nhiều lắm, vì chuyện xảy ra quá đột ngột, hơn nữa đa số người của đầm Tiêu Dao cũng không tin tưởng ngài nhiều… nhưng mà Chu Tàng Hải lại thoát nạn, chỉ có một bên mặt bị thương mà thôi.

Sau khi toàn bộ đầm Tiêu Dao bị san phẳng, Chu Tàng Hải đi vào đống phế tích, nhìn thi thể rơi đầy đất, hắn đã có thể hiểu được số mệnh của những người không có nhà để về kia rồi. Bốn xung quanh đều hỗn loạn vô cùng, bản thân hắn lúc đó chỉ nghĩ đến một chuyện, liệu rằng những người này khi sống đã từng gặp được chuyện gì tốt đẹp chưa? Hoặc nên nói, nếu như bọn họ cứ sống tiếp, liệu có thể gặp được chuyện tốt đẹp gì không?

Chu Tàng Hải ở giữa đống phế tích, lại lần nữa nhìn thấy Thiên Tôn và Ân Hậu. Sau đó Ngân Yêu Vương cũng tới, dẫn theo hia người đó đi.

Lúc đó, hắn có nghe thấy Ân Hậu nói: “Đám chính phái giang hồ kia vẫn đang ăn mừng cái động ma đầm Tiêu Dao này bị tiêu hủy.”

Thiên Tôn nhàn nhạt trả lời một câu: “Ừ, đám người giang hồ đó cũng thích ăn mừng người ta chết.”

Yêu Vương không nói gì, dẫn theo hai người đó rời đi. Khi đã đi rất xa, Chu Tàng Hải chắc chắn Yêu Vương có quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, nhìn đống phế tích đó, hay là nhìn hắn trong đống phế tích đó, hắn cũng không rõ lắm.

Vì võ công của Chu Tàng Hải không tồi, vẫn còn chút giá trị lợi dụng cho nên cuối cùng lại bị thu vào hoàng cung, làm “tay sai” cho Lý Biện, tự nhiên nhận nhiệm vụ đi giám sát Ngân Yêu Vương. Trong khu nhà nhỏ đó, Chu Tàng Hải được thấy Ngân Yêu Vương hai lần nhưng chưa kịp nói câu nào, Yêu Vương đã rời đi… sau đó, khi Vương triều bị tiêu diệt rồi, Chu Tàng Hải không bao giờ gặp lại Yêu Vương nữa. Rất nhiều năm sau, hắn nghe nói Ngân Yêu Vương đã chết rồi.

Cái chết của Ngân Yêu Vương giống như một điểm phân tách vậy, kết thúc thời loạn, bắt đầu thời bình, thiên hạ cũng được yên ổn, đám người điên cuồng chia bè kết phái cũng bắt đầu an cư lạc nghiệp.

Võ lâm giang hồ cũng bắt đầu trở nên có quy tắc. Trong những năm về sau, Chu Tàng Hải đã gặp qua nhiều chương môn của các môn phái giang hồ, có một số là các vị cao tăng, có một số lại là hiệp khách giang hồ… Nhưng mỗi lần gặp là hắn đều nghĩ đến chuyện, năm đó, khi đầm Tiêu Dao bị nổ tung, những người này có ăn mừng hay không? Có cảm thấy vui vẻ vì đám người “bại hoại” kia đã chết hay không?

Những năm sau đó nữa, Chu Tàng Hải đã làm hai chuyện. Một là luyện công, chẳng biết tại sao hắn muốn học được cả võ công của Thiên Tôn và Ân Hậu, muôn đánh bại cả Thiên Tôn và Ân Hậu, chứng minh mình mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Một chuyện khác chính là điều tra cái chết của Ngân Yêu Vương.

Sau khi điều tra rõ ràng chân tướng, Chu Tàng Hải lại hận một người – thiếu niên nhìn qua chẳng khác nào băng tuyết không nhiễm chút bụi trần lại có vẻ vô tình lãnh khốc đó, thiếu niên luôn được Ngân Yêu Vương cầm tay dắt đi đó, cái người được giới võ lâm giang hồ công nhận là cao thủ đệ nhất đó, chính là Thiên Tôn!

Trải qua biết bao năm, Chu Tàng Hải đã điều tra được chuyện về các dị tộc, chuyện về bốn nơi thánh địa, chuyện về cung Vạn Chú…

Lâm Dạ Hỏa xem xong những ghi chép kia, nhịn không được nói: “Chu Tàng Hải cũng giỏi thật, trong mấy chục năm này lão ta làm được bao nhiêu chuyện rồi? Tìm được những người còn sống sót của đầm Tiêu Dao năm đó, điều tra xong bốn nơi thánh địa kia, học được các loại võ công phong phú, nghiên cứu được võ công của Ân Hậu và Thiên Tôn… làm tất cả những điều này chỉ vì muốn được gặp lại Ngân Yêu Vương một lần sao?

Bạch Ngọc Đường đặt xấp ghi chép xuống, nói: “Số mạng của Chu Tàng Hải và những người trong đầm Tiêu Dao kia cũng rất bi thảm. Đôi khi may mắn và thảm thương chỉ cách nhau một bước mà thôi, nếu như cung Vạn Chú thực sự có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi quá khứ, vậy thì Chu Tàng Hải chỉ cần sửa lại một chút xíu thôi, có thể tất cả sẽ đều thay đổi hết.”

“Muốn bắt đầu lại sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Cũng khó trách được.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu: “Bắt đầu lại với người bây giờ đang hạnh phúc mà nói thì đúng là tai họa, nhưng đối với những người hiện nay đang bất hạnh thì lại là chuyện tốt.”

“Có thể là do thời gian trôi qua quá nhanh.” Triển Chiêu nói: “Chớp mắt cái đã qua trăm năm rồi, đúng như lời Ngân Yêu Vương nói, Chu Tàng Hải đã sống lâu trăm tuổi, chỉ tiếc…”

“Thật ra thì, so với những người đã chết ở đầm Tiêu Dao thì lão cũng đã may mắn rồi.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Lúc bắt đầu thái bình thịnh thế, lão chỉ mới hơn hai mươi mà thôi. Nếu như những lời Ngân Yêu Vương nói, chọn một con đường khác mà đi, ví dụ như con cháu đầy đàn gì đó chẳng hạn. Sau khi Ngân Yêu Vương chết đi, Ân Hậu và Thiên Tôn không ngừng bị cuốn vào trong các sự kiện lớn, với thân phận và võ công của hai người họ, cơ bản sẽ chẳng bao giờ bị người ta quên lãng. Nhưng mà Chu Tàng Hải đúng là có năng lực đấy, tiếc là người đời đã quên hắn mất rồi, hắn lại chẳng thể nào quên được Yêu Vương.”

“Có phải do ta nghĩ nhiều quá không nhỉ?” Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi: “Trong ngõ hẻm năm đó, Yêu Vương không hề cứu hắn, nhưng lại nói cho hắn hai câu là sống lâu trăm tuổi và con cháu đầy đàn, như vậy liệu có phải là đang chỉ cho hắn một con đường để đi không? Yêu Vương đang nói cho hắn con đường chính xác hắn có thể đi, nhưng mà Chu Tàng Hải đã không đi.”

Ba người nhìn nhau một cái.

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm tán thán: “Chậc, Yêu Vương thật là…”

“Ở đây có viết, Thất Ca là đứa trẻ sơ sinh do Chu Tàng Hải nhặt được, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Chu Tàng Hải, sau đó còn giả mạo thân thế để đưa vào cung làm cung nữ. Mục đích ở trong cung là để tìm đầu mối về bản đồ đến cung Vạn Chú và bàn xoay Cửu Long.” Bạch Ngọc Đường liếc nhìn vào đoạn ghi chép về việc này trong đống ghi chép của Chu Tàng Hải: “Chu Tàng Hải xem Thất Ca như con gái mà nuôi lớn. Thất Ca biết Chu Tàng Hải muốn tìm cung Vạn Chú, sau đó, nàng tìm được cuộn sách kia ở Xuân Đường Các, lại rất thông minh có thể giải được mật mã kia, biết được rốt cuộc đến cung Vạn Chú có thể làm gì. Thất Ca chơi chung với bọn Triệu Phổ và Triệu Trinh quá lâu, tình cảm rất thâm sâu, không muốn tất cả đều phải bắt đầu lại cho nên mới luôn do dự. Mặt khác, điều khiến Thất Ca không thể nào chịu nổi chính là, Chu Tàng Hải lại muốn hại Triệu Phổ.”

Lâm Dạ Hỏa khó hiểu: “Chu Tàng Hải và Triệu Phổ không thù oán, tại sao muốn hại Triệu Phổ chứ? Hơn nữa, lúc đó lão cũng sắp một trăm tuổi rồi, Triệu Phổ thì chỉ là một thằng nhóc mà thôi.”

“Liệu có thể vì…” Triển Chiêu hỏi: “Triệu Phổ khiến hắn nghĩ tới Thiên Tôn và ngoại công khi nhỏ không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Trong ghi chép của hắn cũng có miêu tả về Triệu Phổ khi nhỏ. Hắn nói, qua đôi mắt khác màu của Triệu Phổ, hắn phảng phất nhìn thấy cái bóng của hai tên thiên chi kiêu tử kia khi xưa. Thất Ca vốn được hắn nuôi lớn, nhưng mà nàng ta chỉ mới theo hầu làm tỳ nữ cho Triệu Phổ và Triệu Trinh có một thời gian mà đã muốn dời xa hắn theo Triệu Phổ đến biên quan… Hắn ghét Triệu Phổ, tất cả những người có chút giống Thiên Tôn và Ân Hậu hắn đều ghét hết!”

Triển Chiêu than thở.

Lâm Dạ Hỏa cũng lắc đầu: “Người này thật là… chỉ vì thế mà hắn đã giết Thất Ca sao?”

“Chuyện này thì còn một nguyên nhân khác.” Triển Chiêu liếc nhìn xấp ghi chép: “Thì ra là vì hành động của Thất Ca rất đáng ngờ cho nên mới bị Lưu hậu phái người theo dõi. Lưu hậu cũng biết đến cuộn sách trong Xuân Đường Các, biết chuyện liên quan đến cung Vạn Chú.”

Triển Chiêu kinh ngạc.

Lưu hậu phát hiện sự tồn tại của Chu Tàng Hải, mà Chu Tàng Hải lại biết rõ chân tướng của chuyện dùng ly miêu tráo thái tử Lưu hậu làm năm xưa cho nên hai bên xảy ra xung đột. Cuối cùng, hai bên lại đạt thành thỏa thận, cùng hợp lực giết Triệu Phổ.

“Lưu hậu cũng muốn giết Triệu Phổ sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Chuyện này dễ hiểu.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Không có Triệu Phổ, Triệu Trinh sẽ chẳng khác nào chim ưng cụt mất vuốt nhọn, vĩnh viễn chẳng thể thoát khỏi cái g của Lưu hậu. Cho dù sau này hắn có nắm quyền, biết rõ chuyện ly miêu tráo thái tử thì cũng chưa chắc đủ năng lực báo thù.”

“Thất Ca cùng lúc biết cả chuyện ly miêu tráo thái tử và chuyện về cung Vạn Chú cho nên mới nóng lòng muốn gặp Triệu Trinh. Ngoại trừ lo lắng cho Triệu Phổ, nàng cũng lo sợ Triệu Trinh gặp họa sát thân, hơn nữa, nàng cảm thấy tất cả đều tại mình mà ra cả. Nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nhưng cả Triệu Phổ và Triệu Trinh đều đối xử với nàng như muội muội, nên nàng không nhẫn tâm nhìn hai người gặp nguy hiểm. Mặt khác, Thất Ca cảm thấy sau này Triệu Trinh nhất định sẽ trở thành một hoàng đế tốt, vì sinh linh trong thiên hạ, nàng cũng muốn nói ra sự thật… Kết quả là, Chu Tàng Hải phát hiện nàng phản bội, giận dữ mà giết chết nàng. Nhưng mà, dù sao thì nàng cũng coi như là người thân duy nhất của Chu Tàng Hải nên hắn đã đặt thi thể nàng trong vườn Phù Dung, để nàng ra đi thật yên bình, thật xinh đẹp. Để chuyện này qua đi gọn ghẽ, Lưu hậu sai người hỏa táng thi thể Thất Ca, hơn nữa còn tạo ra lời đồn ma quỷ. Chuyện hồn ma Thất Ca tấn công Triệu Phổ là do Chu Tàng Hải bày ra, Chu Tàng Hải vốn muốn giết chết Triệu Phổ nhưng không ngờ là Yểu Trường Thiên lại âm thầm cứu Triệu Phổ. Chu Tàng Hải phát hiện ra sự tồn tại của Yểu Trường Thiên thì phát hiện chuyện bất ổn rồi, cho nên mới không cố đối phó Triệu Phổ nữa, tránh cho bản thân bại lộ.” Lâm Dạ Hỏa đọc mà chỉ biết lắc đầu: “Hoàng cung đúng là một cái điện Tu La, nguy hiểm quá!”

“Sau đó Triệu Phổ đến biên quan, Triệu Trinh lên ngôi, Bao đại nhân đảm nhiệm chứ Phủ doãn phủ Khai Phong, Triệu Trinh và Triệu Phổ từ từ nắm quyền, lông cánh đã đủ. Chuyện ly miêu tráo thái tử cũng điều tra rõ ràng, Lưu hậu sụp đổ.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Năm đó Lưu hậu nhắc nhở Thái phi, nói trong cung có người có thể khiến vương triều sụp đổ, nhưng lại không nói rõ ràng, chắc cũng do nội tâm còn mâu thuẫn?”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Vừa nghĩ đến Triệu Trinh do bà ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút tình cảm, mặt khác lại nghĩ nếu như có thể bắt đầu lại lần nữa… vận mệnh của bà ta có thể sẽ khác đi.”

Lâm Dạ Hỏa than thở: “Nếu như có thể bắt đầu lại, rồi lại bắt đầu lại, chẳng ai lại muốn đeo trên lưng cái bí mật lớn đến độ cả đời cũng ăn ngủ không ngon như vậy cả.”

“Chu Tàng Hải lại thành lập đầm Tiêu Dao một lần nữa, tìm được những người còn sống sót sau khi đầm Tiêu Dao nổ tung năm đó, cộng với hậu nhân của những người bỏ mạng ở cung Vạn Chú khi xưa, trong đó có Binh Mậu là cháu của Binh Thù Vương, còn người giả mạo thành người của gánh hát Nguyệt Lâu kia chính là con cháu của những người bỏ mạng ở đầm Tiêu Dao khi đó. Bọn họ đều mang trong mình những oán hận khác nhau, có đủ mọi lý do muốn lần nữa bắt đầu lại, cho nên mới tập trung lại với nhau. Những cách thức giả ma giả quỷ kia là những thủ thuật lừa gạt mà Chu Tàng Hải thừa kế được ở đầm Tiêu Dao tạo ra.”

“Năm đó, đầm Tiêu Dao đúng là nơi tập trung của một đám lừa gạt. Chu Tàng Hải sống ở đó nhiều năm như vậy, chắc là học được khá nhiều.” Bạch Ngọc Đường nói: “Hơn nữa võ công của hắn cao như thế, lúc này muốn giả ma giả quỷ cũng không khó, mà những thủ hạ dưới chướng của hắn cũng có một số cao thủ.”

“Chỉ tiếc, võ công có cao đến đâu cũng không đánh lại được Thiên Tôn và Ân Hậu cho nên chỉ có thể chờ một trăm năm đến khi nội lực của Yêu Vương tiêu tán, chờ đến khi ngài và Ân Hậu cùng đồng quy vu tận mà nổ tung sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Còn muốn làm cả việc giả như những người vào cung Vạn Chú năm đó sống lại để khiến Thiên Tôn và Ân Hậu muốn đến cung Vạn Chú lần nữa, cho nên mới dồn tất cả đầu mối đến cuộn sách trong Xuân Đường Các. Nhờ vậy Triệu Trinh cũng biết bí mật của cung Vạn Chú, hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để tìm bàn xoay Cửu Long.”

“Kế hoạch đáng lẽ có thể thành công.” Triển Chiêu nói: “Đầu tiên thông qua vụ án của Thất Ca khiến Triệu Trinh vì muốn tìm cung Vạn Chú mà phản bội tất cả người của phủ Khai Phong. Nội lực của Ngân Yêu Vương trên người Thiên Tôn tiêu tán, màn kịch trong Nguyệt Lâu khiến Thiên Tôn mất đi sự khống chế gây ra hỗn loạn, các lão nhân gia sẽ đồng quy vu tận. Còn chúng ta vì vậy mà nhất định cũng sẽ không bỏ qua, có thể sẽ mang cuộn sách và bàn xoay Cửu Long đi tìm cung Vạn Chú. Triệu Trinh nhất định sẽ ngăn cản, sau đó hai bên sẽ xung đột, Triệu Trinh và Triệu Phổ có khi cũng phản bội nhau. Bất kể kết quẩ thế nào, chỉ cần đến cung Vạn Chú, hắn nhất định cũng sẽ theo dến, cuối cùng là hắn đạt được nguyện vọng bắt đầu lại từ đầu.”

“Chỉ tiếc, không đước như tâm nguyện của hắn, đúng là người tính chẳng bằng trời tính.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói.

“Cháu trai Hoàng phu tử tình cờ phát hiện ra bí mật cuốn sách ở Xuân Đường Các nên mất mạng. Hoàng phu tử điều tra cái chết của cháu mình nên cũng bị diệt trừ.” Triển Chiêu than thở: “Cả trong cung và ngoài cung hắn đều có không ít thủ hạ, ở đây có cả danh sách, Triệu Phổ đã dẫn người đi bắt rồi.”

“Này, các ngươi nhìn xem.” Lâm Dạ Hỏa hình như thấy được cái gì đấy, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem: “Thì ra mấy con thú Tường Vân kia đều do hắn nuôi. Lúc hắn điều tra trên sách cổ, biết được điện Tứ Hải được xây dựng năm đó chỉ là một tòa nhà dùng để che mắt người ngoài mà thôi, bên dưới có giấu kho báu. Hôm đó, hắn định cho thú Tường Vân mang điện Tứ Hải ra khỏi hoàng cung, sau khi ra khỏi hoàng cung rồi bắt đầu rải tiền trên đường phố phủ Khai Phong, vậy thì toàn bộ dân chúng sẽ cùng chạy ra nhặt. Lúc đó hắn đã chuẩn bị rất nhiều lân phấn và dầu hỏa, muốn phóng hỏa trên đường cái phủ Khai Phong.

Triển Chiêu há to miệng: “Hắn muốn làm gì chứ?”

“Hủy diệt mọi thứ.” Lâm Dạ Hỏa bất lực lắc đầu: “Hình như cả đời người này cũng chưa từng vui vẻ, chẳng lẽ vì chấp niệm quá sâu sao?”

“Nhưng mà có một số chuyện ta cảm thấy rất kỳ lạ.” Triển Chiêu đặt ghi chép xuống, dựa vào cửa sổ xe ngựa: “Thật ra Chu Tàng Hải đã điều tra được rất nhiều chuyện, vậy hắn điều tra được từ đâu chứ? Cứ như có ai đó nói cho hắn biết chuyện năm đó vậy.”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Bạch Ngọc Đường nói: “Còn nữa, ở đây hắn có nhắc đến một câu, tên thật của hắn ban đầu cũng không phải Chu Tàng hải, cái tên này là người đó nói cho hắn biết, ý muốn nói là, tất cả những gì hắn muốn kiếm tìm, đều nằm cả trong biển.”

“Chu Tàng Hải rất ít khi nhắc đến tên của Yêu Vương, toàn dùng hắn và người kia để thay thế. Nhưng từ ‘người kia’ này hình như cũng không phải ám chỉ Yêu Vương.” Bạch Ngọc Đường nói: “Ban nãy Công Tôn cũng nói, xem xong tất cả bản thảo rồi, cứ cảm thấy hình như bản thảo của hắn thiếu mất một phần.”

“Ừ…’ Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói, đột nhiên nhớ ra gì đó, khép cuốn sách đang đọc trên tay lại, nhìn vào chỗ gáy sách, nói: “Ban nãy ta vẫn đang suy nghĩ, chỗ này chẳng phải có đánh số sao?”

Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đi tới, thấy bên gáy sách, tại nơi rất kín đáo, viết một con số.

Ba người nhìn nhau một cái, dựa theo số thứ tự mà sắp xếp lại, nhưng mà…

“Dựa theo số đáng lẽ phải có ba mươi bản mới đúng, nhưng mà ở đây chỉ có hai mươi tám bản, thiếu mất hai bản!” Triển Chiêu nói.

“Hôm qua Bao đại nhân lục soát về cũng nói là có hai mươi tám cuốn, không hề có ba mươi cuốn.” Bạch Ngọc Đường nói: “Ban nãy Công Tôn cũng nói, đêm qua đưa hai mươi tám cuốn đến Hoàng cung, lúc mang ra cũng chỉ có hai mươi tám cuốn.”

“Ý là thiếu mất hai cuốn à?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

“Bị thất lạc sao? Hay là…” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa: “Bị người khác lấy đi rồi.”

“Trách sao xem đi xem lại vẫn thấy thiếu cái gì đó.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Hi vọng chỉ là thất lạc hoặc là viết hỏng nên hủy đi.”

“Cũng không phải không có khả năng đó, dù sao thì đọc một lượt cũng không thấy hụt hẫng mấy.” Lâm Dạ Hỏa thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn những ghi chép kia cau mày lo lắng, bèn vỗ bả vai hai người: “Hai ngươi vui vẻ chút đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa khoanh tay tựa vào cửa xe nói: “Hôm qua, hơn nửa đêm rồi đại hòa thượng còn tới lay ta dậy, rất vui vẻ mà nói với ta người có thể viên tịch được rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật nảy mình, trợn tròn mắt mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa bất đắc dĩ: “Ta vẫn tường người đang phát khùng chứ, nhưng mà thấy người có vẻ rất vui, nên hỏi người tại sao.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu – Tại sao?

“Lão hòa thượng nói, người bị Yêu Vương căn dặn là phải trông chừng hai đứa nhỏ mãi chẳng chịu trưởng thành kia. Ai mà ngờ vừa trông một cái đã phải trông cả một trăm năm, bây giờ cuối cùng cũng chịu trưởng thành rồi, người chẳng còn gì tiếc nuối nữa, lúc nào viên tịch cũng được.” Lâm Dạ Hỏa nhún vai một cái.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức muốn đi đập đầu vào tường quá.

“Bất kể chuyện gì, việc Thiên Tôn và Ân Hậu đã hiểu ra mọi chuyện rồi vẫn tốt hơn bất cứ thứ gì, vụ án cũng phá rồi, còn những chuyện khác…” Lâm Dạ Hỏa ngẩng mặt lầu bầu: “Xem những gì Chu Tàng Hải trải qua quả thực mọi việc từ trong chỗ u minh đã được định sẵn rồi, cứ lo lắng chưa chắc mọi chuyện sẽ tốt, mà không lo chưa chắc mọi việc sẽ xấu, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

Mọi người đang nói chuyện thì xe ngựa đã dừng lại, phía trước đã truyền đến tiếng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đang chơi đùa.

Triển Chiêu vén rèm cửa lên, Nam An Tự hùng vĩ hiện ra trước mắt.

Đại sư Vi Trần ra cửa nghênh đón. Bàng phi đỡ Thái hậu, Bao phu nhân dắt tay hai đứa nhỏ, đi theo đại sư vào trong đền.

Nam Cung phụ trách canh gác, Lâm Dạ Hỏa kéo một vị tiểu hòa thượng hỏi xem vị Bồ Tát trông coi sắc đẹp ở đâu? Bái xong rồi có trở nên xinh đẹp hơn không, dọa cho đám tiểu hòa thượng chạy trốn rối rít.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không điên cùng Lâm Dạ Hỏa, đi vào cánh cửa hông bên cạnh, vừa mói vào đã đụng phải một hòa thượng béo ú.

“Triển đại nhân, Bạch thí chủ.”

Hai người vừa nhìn đã nhận ra ngay, biết – lần trước đến cũng đụng phải, tiểu đồ đệ Hư Ngôn mà đại sư Vi Trần luôn dẫn theo bên người.

“Bạch thí chủ, cậu lại tới nữa.” Tiểu hòa thượng cười tươi chào Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hình như hơi lúng túng, Triển Chiêu thì nghi ngờ nhìn hắn – Chuột, ngươi lại tới đây một mình rồi?

“Có trai đường không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Có.” Hư Ngôn chỉ một tòa lương đình có cảnh sắc thật đẹp gần đó, nói: “Hai vị thí chủ muốn ăn cơm chay cứ nói, ta mang đến cho hai người, trai đường bên kia có rất nhiều.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ về phía lương đình, ý bảo đến bên kia.

Tiểu hòa thượng đi lấy cơm chay. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi đến đình nghỉ mát.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn về phía bảo tháp xa xa, nói: “Ta muốn đi gặp Ngân Yêu Vương…”

“Hôm khác đi, hôm nay Yêu Vương không rảnh đâu.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đến lương đình: “Cơm chay đậu xanh của Nam An Tự rất ngon.”

“Ngươi ăn khi nào rồi?” Triển Chiêu đi theo Bạch Ngọc Đường, nghi ngờ. Sáng nay khi Chuột về toàn mùi đậu xanh, chẳng lẽ tối hôm qua đã đến Nam An Tự dùng cơm chay ăn khuya à?

Lại thấy Bạch Ngọc Đường ngước mặt quan sát sắc trời, hình như xem thời gian.

“Xem ra đúng lúc rồi.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống lương đình rồi thì lầu bầu.

Triển Chiêu tò mò hỏi: “Gì mà đúng lúc?”

Bạch Ngọc Đường chỉ cười nhẹ, chống cằm, nhìn về phía bảo tháp xa xa mà ngẩn người.

Triển Chiêu hí mắt nhìn một lúc, cũng không hỏi gì nữa, giống như hắn, chống cằm ngẩn người nhìn về phía bảo tháp.

Bên trong bảo tháp ở Nam An Tự, Thiên Tôn đứng trước cửa sổ, trợn mắt há mồm mà nhìn hình ảnh Ngân Yêu Vương vừa có chút hư ảo lại vừa có phần chân thật xuất hiện ở nóc nhà bên ngoài cửa sổ.

Ân Hậu cũng có chút sững sờ, Yêu Vương không nói gì cả, chỉ như một hình ảnh bước ra từ trong mộng ảo, đứng lặng trên nóc nhà nhìn hai người họ.

Thiên Tôn ngây người mà nhìn chằm chằm, Ân Hậu lại tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một chiếc gương bằng băng ngọc thượng hạng có kết cấu cực kỳ phức tạp bên sau tấm bình phong, còn có cả mấy cây cột bằng thủy tinh nữa. Bốn phía xung quanh lại treo đầy tranh vẽ Yêu Vương, đủ loại góc độ. Nhìn từ lạc khoản của những bức tranh này có thể biết được là do Chu Tàng Hải vẽ, hôm qua quả thực cũng nghe thấy bảo tìm được mấy bức họa hình Yêu Vương.

Ân Hậu khoanh tay, lần trước Bạch Ngọc Đường thử cái này ở phủ Khai Phong hắn đã từng thấy qua, nghe nói là giả tượng về hồn ma của Hoàng phu tử xuất hiện là do vật này tạo lên. Nhưng điều khác biệt chính là, cái “giả tượng” của Hoàng phu tử kia sở dĩ có thể động đậy là do có người sống giả mạo, còn Yêu Vương không động đậy là do sử dụng mấy bức tranh có góc độ khác nhau tạo thành. Nhưng mà…

Ân Hậu ghé đầu từ sau tấm bình phong qua nhìn, thấy Thiên Tôn đã ra khỏi cửa sổ, đang lặng lặng ngồi bên cạnh Yêu Vương. Dáng vẻ giống hệt khi bé, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn về phía những áng mây trôi trên bầu trời xa xa.

Ân Hậu cười nhẹ, đi tới, cùng Thiên Tôn ngồi cạnh trên nóc nhà, hai tay chống ra sau lưng, ngẩng mặt nhìn trời.

Trong lương đình giữa hồ, Triển Chiêu thấy trên nóc nhà bên ngoài bảo tháp, Thiên Tôn và Ân Hậu đang ngồi cùng nhau, phía sau hai người Yêu Vương đang đứng đó, y cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Đồng thời, trước mắt y thoáng hiện lên một hình ảnh… Cũng trong một ngày thời tiết thế này, liếc mắt qua đã thấy chốn thảo nguyên mênh mông vô tận, gió lớn lay động những khóm cỏ nhấp nhô.

Trên sườn núi, có hai cậu bé đang ngồi.

Cậu bé áo trắng, ngồi khum chân, hay tay đặt trên đầu gối; cậu bé áo đen, ngồi dạng chân, hai tay chống ra sau lưng. Hình như hai người vừa mới luyện võ xong, đang ngẩng mặt đón gió.

Lúc này, sau lưng lại có một người đi tới, tay áo trắng muốt và mái tóc đen dài bị gió lớn thổi bay, có phần tán loạn. Đi tới sau lưng hai cậu bé, người ấy đưa ra hai tay, mỗi tay vỗ đầu một người.

Hai cậu bé ngẩng mặt nhìn lên.

Người đứng sau lưng ngồi xổm xuống, cười rạng rỡ mà dùng tay nhéo má hai cậu bé kia, nói: “Nào, về ăn cơm thôi, nhóm Tương Du!”

Hoàn Vụ Án Thứ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio