Long Đồ Án

quyển 17 chương 550: hai người ra đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khai Phong tam tử bày trò, đem văn thí đơn thuần biến thành văn thí võ thí, Vì vậy, trong số những người lần này tin rằng Thái Học viện sẽ thắng, có một bộ phân dao động. Kết quả là, người xem tứ viện tỷ thí càng nhiều, người quan tâm cũng càng nhiều, đương nhiên, chuyện trước mắt càng khiến mọi người lưu ý chính là — hôm nay Giang Nam tam đại tài tử so tài với Khai Phong tam tử.

Đang nói chuyện, đồ ăn của Khai Phong tam tử cũng được dọn lên, ba người vừa ăn, vừa hỏi Giang Nam tam đại tài tử, “Một hồi tỷ thí, ba vị có ý kiến xem so cái gì không?”

Giang Nam tam đại tài tử thật ra ngẩn người, so cái gì? so văn a, còn có thể so cái gì?

Bàng Dục cũng hiếu kỳ, “Văn nhân tỷ thí không phải là một loạt cầm kỳ thi họa sao?”

Tào Kiến lắc đầu, “Tiểu Hầu gia cũng biết, luôn là cầm kỳ thư họa thi từ ca phú thì quá là không có ý nghĩa, hàng năm thi như thế đã quá nhiều, còn lấy ra so nữa thì không có gì mới.”

Triển Chiêu dùng chiếc đũa chọt chọt ốc đồng, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường — tiểu tử này lại muốn bày ra mấy chuyện xấu!

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại gắp cho hắn một con ốc đồng — người ta không giống ngươi người gặp người thích!

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, Chuột nhà hắn hôm nay tâm tình có vẻ tốt, ánh mắt rất nhu hòa, mồm miệng cũng ngọt.

Bạch Ngọc Đường thì tiện tay sờ sờ tóc trên lưng Triển Chiêu, chính là thủ pháp vuốt lông cho Tiểu Ngũ...

Ân Hầu ngồi ngay đối diện bọn họ, cầm chén nhìn sang Thiên Tôn — đồ đệ ngươi làm gì vậy?

Thiên Tôn đang ăn, thấy Ân Hầu nhìn mình thì ngẩng đầu đánh giá, cuối cùng nhướn mi — đùa giỡn mèo đó, ngươi xem con mèo nhà ngươi vẻ mặt hưởng thụ kìa.

“Không bằng, chúng ta lần lượt ra đề mục thế nào?” Tào Nguyên đề nghị.

Tất cả mọi người nhíu mày, cái này phải tỷ thí thế nào?

Thuần Hoa nghĩ đối phương không có ý tốt, mở miệng, “Nếu như loại đề không giống nhau thì phải thi thế nào?”

“Đúng a, ngươi cho ta đề làm thơ ta cho ngươi đề vẽ tranh, cuối cùng bài thơ với bài vẽ đó phải so thế nào?” Bàng Dục cũng lắc đầu, tiểu Hầu gia đã sớm nhìn ra, ba tên đó nhất định trong bụng toàn chủ ý xấu! Y hệt vừa nãy nhắc tới so văn so võ, đã sớm tính toán cả rồi!

“Vậy nhờ người khác ra đề mục?” Tào Nguyên hỏi, “Vừa phải công bình công chính, vừa phải thú vị, tốt nhất là có thể đại biểu cho thư viện...”

“Không bằng như vầy.” Tào Khôn ra chủ ý, “Chúng ta đều tự mời một vị bằng hữu, nhờ hắn ra đề mục, sau đó chúng ta trả lời, hai đề đều phải trả lời, nếu là tam vòng thi thì chỉ cần nhìn xem cuối cùng bên nào có hai người thắng, thì bên đó thắng, thế nào?”

Mọi người cảm thấy cách nói của hắn mặc dù hơi lằng nhằng nhưng cũng có thể hiểu được, điều kiện cũng có thể tiếp thu, then chốt là ai sẽ ra đề.

“Nhờ ai ra đề mục?” Lại Thiên Thanh hỏi.

“Ân... Nếu có thể đại biểu cho hai thư viện thì tốt nhất, bất quá đừng nên để các phu tử dính dáng đến, phải biết rằng... Phu tử của Càn Khôn thư viện chúng ta, đương nhiên không có danh tiếng như phu tử Thái Học viện.” Tào Kiến cười tủm tỉm.

Ai nghe được câu này xong đều cảm thấy tiểu tử này rất đói đòn.

“Thế nhưng nếu nhờ bằng hữu thì sợ là trình độ không đồng đều... Không bằng, chúng ta tìm đến các tiền bối đã học xong, thế nào?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Nhạc Tử Minh hỏi, “Tiền bối đã học xong, là chỉ học sinh trước đây của Thái Học viện và Càn Khôn thư viện?”

“Đúng vậy.” Tào Kiến gật đầu.

“Vậy Càn Khôn thư viện các ngươi mời ai?” Vương Kỳ hỏi, trong lòng thầm nghĩ, cảm giác đối phương có chuẩn bị.

“Nga, hôm nay một vị tiền bối của ta muốn đi xem chúng ta tỷ thí, một hồi ta nhờ hắn ra đề mục!” Tào Nguyên mỉm cười, “Các ngươi thì sao? Đang ngồi ở đây có ai từng học ở Thái Học viện không?”

Mọi người đây đó nhìn nhau, học sinh cũ của Thái Học viện khẳng định không ít, Bao đại nhân nè, chỉ là gấp như vậy, đi đâu mà tìm a?

Chưa kịp tính toàn, thì thấy có người nhấc tay, “Ta lên cho!”

Mọi người nghe thấy giọng này lập tức biết không ổn, Nam Cung thở dài, hồi đó vì sao mình lại đi làm đại nội thị vệ a?

Mọi người xoay mặt, thì thấy nhấc tay chính là Triệu Trinh.

Tào Nguyên bọn họ vừa rồi cũng chú ý tới Triệu Trinh, ban đầu bọn họ nghĩ có thể hắn là phu tử của Thái Học viện, hóa ra là học sinh Thái Học viện a, thảo nào có vẻ thân thuộc.

“Khụ khụ.” Lâm Tiêu phu tử ho khan một tiếng, nhìn Triệu Trinh, ý là — Hoàng thượng, quân vô hí ngôn a, ngươi đâu có đọc sách ở Thái Học viện?

Triệu Trinh nhướn mi — trẫm lúc bé không phải ngươi dạy sao, tuy rằng là học ở trong cung, hơn nữa hồi đó không phải mỗi ngày trẫm đều bị Bát Vương bắt tới Thái Học viện bồi hắn, vậy trẫm cũng là học sinh Thái Học viện! Còn có học sinh Thái Học viện đều là thiên tử môn sinh, trẫm phải bảo vệ môn sinh của trẫm!

Lâm Tiêu bất đắc dĩ, nhìn Triệu Phổ cầu cứu.

Triệu Phổ làm bộ không phát hiện, để kệ Triệu Trinh nói gì thì nói tính gì thì tính, hơn nữa, những thư sinh này a, toàn thích chơi chữ, Cửu Vương gia một điểm hứng thú cũng không có, nếu không phải Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đến thì hắn cũng mặc kệ! Đám người này cũng quá ngây thơ rồi, mang theo Triệu Trinh xuất môn thì nên dự liệu đến hậu quả.

“Các hạ xưng hô thế nào?” Tào Kiến hỏi Triệu Trinh.

Triệu Trinh cười tủm tỉm, “Ta họ Hoàng.”

“Nga, nguyên lai là Hoàng huynh.” Ba người gật đầu với Triệu Trinh, những người còn lại nghe thấy đều không được tự nhiên, lại còn Hoàng huynh, thái hậu thoáng cái có thêm một chuỗi nhi tử.

Triệu Trinh chỉ chỉ vào mình, “Kẻ hèn này cũng là học sinh của Thái Học viện.”

“Nga...” Tào Nguyên gật đầu, lại hỏi một câu, “Hoàng huynh thoạt nhìn diện mạo hiên ngang, cũng làm quan trong triều?”

Tào gia tam huynh đệ này cũng không tính là thiếu tâm mắt, ai chẳng biết ngồi ăn cùng Triển Chiêu bọn họ thì nhất định có giao tình. Nếu như là bằng hữu của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì chắc chắn là người giang hồ, bất quá người này nhìn không giống có võ công, Vì vậy cũng chỉ có thể có liên quan đến Triệu Phổ bọn họ, vậy cũng không thể đắc tội, không chừng là một hoàng thân quốc thích.

Triệu Trinh kthấy trong mắt ba người lộ ra sự tính toán, thì cười, đưa tay chỉ vào Lâm phu tử đang ăn canh bên cạnh, nói, “Đây là cha nuôi ta!”

“Phụt...” Lâm phu tử phun nguyên một ngụm canh vào Âu Dương Thiếu Chinh.

Lão đầu vừa ho khan vừa luống cuống tay chân lau giúp Âu Dương Thiếu Chinh, Triệu Trinh xáp lại vỗ lưng cho hắn, “Ai nha cha nuôi ngươi uống nhanh như vậy để làm chi?”

Mọi người nhìn thấy Lâm phu tử kinh hồn tán đảm, đều nghĩ, trong ngực lão đầu nhất định đang niệm, “A di đà phật a Tiên hoàng chớ trách...”

Biểu tình của Khai Phong tam tử lúc này dãn ra không ít, nguyên lai là con nuôi của Lâm Tiêu.

Càn Khôn thư viện kỳ thực chính xác là muốn gây phiền phức cho Lâm phu tử, lần này thì sao? Hóa ra là thân thích của Lâm phu tử, vậy lát nữa càng không thể buông tha ngươi! Trước hết bắt ngươi khai đao, ra oai phủ đầu lão đầu đó!

Mà bên này, Triệu Trinh đã ăn no đang vừa uống rượu vừa nghĩ — ra đề mục nào thì tốt đây? Còn thú vị hơn cả ra đề khảo trạng nguyên!

Bên bàn Bao Duyên bọn họ, Nhạc Tử Minh hiếu kỳ hỏi Bàng Dục, “Vị Hoàng huynh kia thực sự là nghĩa tử của phu tử sao?”

“Ách...” Bao Duyên và Bàng Dục há mồm không đáp được, Lâm Tiêu bưng chén trà lắc đầu, nghĩ bụng, Triệu Trinh nên tên là Triệu Bất Phổ mới đúng.

“Hắn thoạt nhìn một thân quý khí, rất có địa vị sao?” Lại Thiên Thanh hiếu kỳ.

Bao Duyên và Bàng Dục thở dài — ừ, địa vị lớn.

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí “vui vẻ”, mọi người đứng dậy chuẩn bị chạy tới Bách Tể viên.

Triệu Phổ đi cùng Triệu Trinh, nhìn hắn, “Ngươi lát nữa đừng gây hỗn loạn đó.”

Triệu Trinh tò mò, “Cái gì hỗn loạn?”

Triệu Phổ thở dài, “Ba thằng nhóc đó rõ ràng không có ý tốt, ra đề gì không chừng đã sớm an bài tốt, người ta đã muốn gây rắc rối cho Lâm lão gia tử, ngươi dĩ nhiên còn nhận là nghĩa tử của hắn? Không phải càng thêm phiền a?”

Triệu Trinh vẻ mặt kinh ngạc, “Thật không? Dĩ nhiên là như vậy?!”

Triệu Phổ nhìn trời, nhìn hắn, “Ngươi ít giá bộ, ngươi dám nói ngươi không cố ý đi!”

Triệu Trinh nghiêm túc lắc đầu, “Đương nhiên không, trẫm là người thành thật!”

Triệu Phổ bất đắc dĩ, Triệu Trinh từ nhỏ đến lớn đừng thấy bộ dáng im im đặc biệt thành thật, hỉ nộ cũng không lộ ra mặt, kỳ thực yêu thích nhất chính là gây loạn và chỉnh người, lên làm hoàng đế rồi thì hết cách, phải thu liễm lại, hôm nay khó khăn lắm mới ra khỏi cung, không lăn qua lăn lại một hồi mới là lạ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ở cuối cùng.

Triển Chiêu ăn no, tâm tình không tồi, nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Ta vẫn tương đối lưu ý chuyện huyết quang tai ương mà Trần lão gia tử mới nói.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn trời, nói, “Quý nhân xuất môn gây vạ vũ... Nhìn thế này cũng không giống sắp mưa, Bách Tể viên hẳn cũng không có nhiều xà ngang? Chú ý chút là được.”

Một đường không nói chuyện, mọi người rất nhanh đi tới Bách Tể viên, quả nhiên, đã sớm ra vào tấp nập. Mang theo tiểu ngũ chính là vì những lúc như thế này, có đông hơn nữa thì chỉ cần tiểu ngũ “grừ” một tiếng, đoàn người chắc chắn sẽ tách đôi ra.

Cọp đen ở Khai Phong đương nhiên chỉ có tiểu ngũ, người của Khai Phong đều biết nó không cắn người, bất quá dù sao cũng là vua bách thú, vẫn phải nể mặt, nếu không nó chỉ cần vung móng vuốt tát tới là ăn đủ.

Nơi tỷ thí là một tòa đình bên trong Bách Tể viên.

Tòa đình này là cái lớn nhất trong Khai Phong, phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, ở ngay trung tâm của Bách Tể viên, xung quanh có hồ nước bao quanh, cảnh sắc lịch sự tao nhã.

Đoàn người đã sớm chuẩn bị.

Lúc này, nguyên chủ Phuong Bách Tể của Bách Tể viên đi ra, phàm là những lần tỷ thí lớn thì đều là hắn tuyên bố quy tắc.

Tào Nguyên và Tạ Viêm là đại diện của hai bên, đều đi lên trước, cùng Phương Bách Tể giới thiệu quy tắc tỷ thí lần này.

Phương Bách Tể gật đầu, tuyên bố với mọi người, tỷ thí hôm nay, hai bên chọn ra một vị học trưởng phụ trách ra đề mục, mỗi người ra ba đề, sau đó Khai Phong tam tử và Giang Nam tam đại tài tử đều trả lời giá sáu đề đó, mỗi tài tử đáp hai đề, hai người đáp chung hai đề sẽ đấu với nhau, bên nào thắng hai người mới là thắng!

Tất cả mọi người nghe hiểu quy tắc tỷ thí lần này, cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Phương Bách Tể hỏi Khai Phong tam tử, “Vị nào của Càn Khôn thư viện phụ trách ra đề?”

Tào Nguyên mỉm cười, nói, “Nga, là tiền bối của chúng ta tại Càn Khôn thư viện, Dương Thiếu Cung!”

Trong đám người phát ra tiếng kinh hô.

Mọi người châu đầu ghé tai.

“Dương Thiếu cung? Không phải là cái người nổi danh văn võ toàn tài đó sao?”

“Đúng vậy! Hắn là Đại Lý tự đúng không?”

“Hình như là Đại Lý tự Thiếu khanh trẻ tuổi nhất.”

“Lợi hại như vậy?”

“Bất quá tiền bối của Thái Học viện hẳn là lợi hại hơn a?”

“Cũng phải!”

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Đại Lý tự thiếu khanh to không?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Hẳn là quan bốn năm phẩm.”

“Từ ngũ phẩm trở đi không cần vào triều đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, “Ân, hẳn là không cần, rất nhiều chức quan không cần tiến cung vào triều.” Nói rồi, chỉ chỉ vào mình, ý là — gia ngoại trừ ăn thì không cần vào cung làm gì.

Nam Cung khoanh tay nhíu mày, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi và Đại Lý tự qua lại không ít đúng không? Dương Thiếu Cung người này thế nào?”

Triển Chiêu cười gượng liễu hai tiếng, “Ha ha.”

Mọi người cùng nhau soạt cái xoay mặt nhìn hắn, không ổn?

Tiểu Tứ Tử nhíu mày thành một cục thịt, hỏi, “Có phải là thúc thúc đầu bóng mà hung hung không?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi cũng biết a?”

Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nói, “Lần kia ta và cha đi Đại Lý tự hỗ trợ khám nghiệm tử thi, hắn rất hung dữ.”

Công Tôn sờ sờ Tiểu Tứ Tử, gật đầu, “Dương Thiếu Cung kia có vẻ đặc biệt ghét ta, nói chuyện không chút khách khí không chút nể mặt nào, trong khi lần đó là Đại Lý tự khanh mời ta đến khám nghiệm tử thi.”

Lúc này, chợt nghe Bàng Dục xúm vào bát quái, “Không phải đâu, Dương Thiếu Cung không phải ghét ngươi, là đáng ghét tất cả người của Thái Học viện và những ai liên quan đến Thái Học viện! Đặc biệt là Lâm phu tử!”

Tất cả mọi người hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm phu tử đang khẽ cau mày, tựa hồ có chút lo lắng.

“Hắn có cừu oán với Lâm phu tử?” Triển Chiêu hỏi.

Bao Duyên cũng lại gần, kể, “Ta cũng nghe cha ta nói qua, Dương Thiếu Cung năm đó vốn có đủ tư cách vào Thái Học viện, hơn nữa hắn cũng là người văn võ toàn tài hiếm có, là dạng công phu không hề kém ấy. Đáng tiếc xảy ra một việc, khiến hắn mất cơ hội vào Thái Học viện. Nói cách khác, với bản lĩnh của hắn, có lẽ cũng không phải đến bây giờ mới chỉ là quan ngũ phẩm.”

Tất cả mọi người buồn bực, “Xảy ra chuyện gì?”

“Dương Thiếu Cung vô cùng thích đánh cược.” Bàng Dục bát quái, “Bất quá hắn không phải thích đánh bài ăn tiền gì, mà thích thi làm thơ văn, đặc biệ thích đánh cờ. Hắn cái gì cũng tốt, có điều ngạo mạn không chịu nổi, khi thắng thích hạ thấp đối thủ, kẻ sĩ khả sát bất khả nhục a, người đọc sách đều rất sĩ diện, khi đó đã nháo ra không ít chuyện.”

Bao Duyên gật đầu, nói tiếp, “Ngày ấy hắn cùng người ta đánh cờ, hình như cũng ở Bách Tể viên, vừa lúc Lâm phu tử tới đây đi dạo, thấy được hắn nhục mã đối thủ lời lẽ rất gay gắt. Sau đó thư sinh đánh cờ với hắn giận dữ rời đi, Lâm phu tử liền tiến đến nói, ‘Cậu thanh niên, thắng bại thường hữu, vì sao ác ngôn đả thương người? Vạn nhất thư sinh kia luẩn quẩn trong lòng rồi xảy ra chuyện không hay, chẳng phải tội lỗi hay sao? ’ ”

Mọi người sờ sờ cằm, đúng là lời mà Lâm phu tử sẽ nói.

Bàng Dục tấm tắc hai tiếng, “Lúc đó Dương Thiếu Cung chưa vào Thái Học viện, nghe được Lâm phu tử nói, hắn cười ha ha, nói, ‘Ngươi lão nhân này biết cái gì, quan trường chính là Tu La tràng, thư sinh cùng tuổi đều là địch nhân, ít một người tốt một người, đừng nói hắn bị tức giận, đi nhảy sông tự vận mới tốt. ’ ”

Mọi người trợn mắt — thật sao...

“Sau đó phu tử ở Thái Học viện cũng hắn đơn độc gặp mặt, nói chuyện đại khái khoảng một nén nhang.” Bao Duyên nhất buông tay, “Dương Thiếu Cung bỏ đi, không vào Thái Học viện nữa mà chuyển sang Càn Khôn thư viện, từ đó về sau hắn cùng Thái Học viện và Lâm phu tử bất cộng đái thiên! Bình thường vẫn có thể nghe được vài ba câu hắn nói xấu.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Phu tử nói với hắn cái gì?”

Vương Kỳ lắc đầu, “Cái này không ai biết a, phu tử cũng không nhắc lại, phỏng chừng là hung hăng răn dạy a!”

Nhìn sang Lâm phu tử đang tìm cái ghế ngồi xuống, cảm thấy lão nhân này với bốn chữ “Hung hăng răn dạy” không thể đi cùng với nhau, “Tận tình khuyên bảo” mới tương đối thích hợp? Muốn hắn răn dạy một đệ tử mất một nén nhang hầu như không có khả năng, nhưng toái toái niệm niệm vô cùng buồn ngủ thì rất có thể.

Bên này bát quái về Dương Thiếu Cung, bên kia, Phương Bách Tể hỏi Tạ Viêm, “Trong số Thái Học viện ở đây, phụ trách ra đề mục là ai?”

Giang Nam tam đại tài tử đều quay đầu lại nhìn.

Triệu Trinh cười tủm tỉm đi tới, Nam Cung thật muốn ngăn cản hắn, túm hắn quay về Hoàng cung khứ a, đáng tiếc làm không được.

Trong đám người, Dương Thiếu Cung cũng đi ra, hắn thân hình cao lớn, đầu bóng loáng.

Triển Chiêu cũng khẽ nhíu mày, “Không quá ổn a, Dương Thiếu Cung có tiếng là nóng tính.”

“Có nóng tính mấy thì cũng là một quan viên.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Triệu gia Nguyên soái Tướng quân đều tại đây, hắn không đến mức lao tới đập Triệu Trinh đâu?”

Mọi người yên lặng nhìn hắn — Triệu Trinh ở ngay phía trước, ngươi chừa cho chút mặt mũi đừng gọi thẳng tên hắn ra a, đừng ỷ vào chuyện có tứ phẩm ngự miêu làm chỗ dựa mà không thèm xem hắn là hoàng đế.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi.

Triển Chiêu vỗ vai hắn — không sợ, ta cho ngươi chỗ dựa, ta quan to!

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một hồi, tiếp tục nâng tay khẽ sờ tóc hắn — quả thực người gặp người thích.

Phía trước, Ân Hầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường xem ngoại tôn mình như một con mèo, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Không sai, hắn sẽ không chủ động đánh Triệu Trinh.”

Lúc này, một người khác vừa há mồm là gọi thẳng tên Hoàng thượng đã đi tới, Triệu Phổ.

Cửu Vương gia nhìn trời, “Nhưng hắn không chủ động đánh người không có nghĩa là Triệu Trinh không khiêu khích hắn!”

Tất cả mọi người sửng sốt, đảo mắt nhìn.

Thì thấy Hoàng thượng lúc này cười hì hì cùng Giang Nam tam tử thương lượng đối sách ra đề mục.

Thiên Tôn hiếu kỳ, “Tiểu hoàng đế sẽ chủ động khiêu khích kẻ đầu bóng kia sao? Đầu bóng đó thoạt nhìn hảo hung dữ.”

Nam Cung nhìn trời, “Hung dữ thì khiêu khích mới có cảm giác... Hắn có biết sợ ai đánh hắn đâu?”

Tất cả mọi người nhíu mày — không phải đâu...

“Ai nha, cái vị đầu bóng kia tuyệt đối sẽ xông vào hoàng huynh đó!” Triệu Lan dù sao cũng là huynh muội nhiều năm với Triệu Trinh, vô cùng hiểu cái bụng đen thui của hoàng huynh nhà mình, “Hoàng huynh tuyệt đối nói những lời hắn không thích nghe nhất a...”

Triệu Lan nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Triệu Trinh đột nhiên hỏi, “Ôi chao? Dương Thiếu Cung không phải người bị khai trừ ra khỏi Thái Học viện đó sao?”

Đoàn người “Rầm” một tiếng, năm đó Dương Thiếu Cung ly kỳ chuyển từ Thái Học viện sang Càn Khôn thư viện cũng là một bí ẩn, tuy rằng ngoại nhân không biết, nhưng người của những đại thư viện đều có nghe qua chuyện này.

Nam Cung đỡ trán, nói với Âu Dương cũng đang bất lực nhìn trời, “Hay là ngươi đi gọi thêm Hoàng thành quân canh bên ngoài?”

Âu Dương lắc lắc đầuphe phẩy đầu rời đi.

Ngô Nhất Hoạ ôm cánh tay cười nói, “Triệu Trinh tiểu bằng hữu rất thú vị a, hắn định ra đề mục gì? Ta thấy hắn đầy bụng ý tưởng xấu, đối phương vốn hẳn là sớm có chuẩn bị, không ngờ tới nửa đường nhảy ra một trần giảo kim.”

Mọi người yên lặng thay Dương Thiếu Cung nhỏ lệ chua xót a, trần giảo kim này lại không thể trêu chọc vào a...

Triển Chiêu đang suy nghĩ xem một hồi nữa sẽ loạn thành cái dạng gì, thì cảm giác Tiểu Tứ Tử khẽ túm túm vạt áo hắn.

Triển Chiêu đưa tay ôm bé từ trong tay Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử một tay ôm cổ Triển Chiêu, tay kia chỉ chỉ Dương Thiếu Cung đứng cách đó không xa, nói, “Miêu Miêu, ngươi xem trên tay hắn đeo một cái nhẫn.”

Triển Chiêu theo hướng Tiểu Tứ Tử chỉ nhìn qua, Bạch Ngọc Đường và mọi người cũng ở xung quanh nghe được, đều nhìn thử.

Chỉ thấy trên ngón trỏ bên trái của Dương Thiếu Cung có đeo một cái nhẫn bạc rất lớn, nhìn khác cũ, chất bạc đã có chút tối lại. Dương Thiếu Cung gia tài bạc triệu, có thể đi vào được Càn Khôn thư viện trong nhà đều có bạc, thế nào lại đeo một cái nhẫn bạc cũ? Mọi người nhìn kỹ, đều sửng sốt.

Thì thấy bên trên cái nhẫn Dương Thiếu Cung đeo, có mặt nhẫn là hình tam đầu xà hội tụ, cũng không hề có nạm bảo thạch, chỉ có ba đầu rắn xếp thành hàng. Mà càng làm cho mọi người nghi ngờ chính là, tuy những đầu rắn này thiết kế khác đơn giản, thế nhưng so với ba đầu rắn của Tam Đầu Kim Đà thì cảm giác phong cách giống nhau như đúc.

“Bao đại nhân nói không sai a, nơi nhiều người luôn có đầu mối.” Triển Chiêu gõ cằm, “Ta đã nói Càn Khôn thư viện thế nào lại cứ lượn lờ trước mắt a, có vẻ vụ án lần này có liên quan đến bọn họ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio