Long Đô Binh Vương

chương 92: không sao đâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hiện trường đã được xử lý, người không liên quan nhanh chóng rời đi, tất cả đều được miễn phí!"

Loạt xoạt...

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ Kim Phúc Nguyên đều đang bàn tán xôn xao, tất cả đều đang thảo luận chuyện gì đã xảy ral

Tuy nhiên, trong vòng hai phút, vệ sĩ và tay chân của nhà. họ Kim đã cường thế nhanh chóng mời đi tất cả những người không liên quan trong toàn bộ nhà hàng!

“Thăng nhãi, đây là mày ép tao! Mày có thân phận gì? Nhà họ Kim to lớn của tao có thân phận gì? Khi nào thì đến lượt mày dạy cho người nhà họ Kim tao một bài học? Cho dù là người nhà họ Kim tao làm sai, thật sự sai, hoàn toàn sai thì cũng không đến lượt mày dạy dỗ!"

Lời này đã nói rõ ràng là Kim Xuân Khâu dự định làm to chuyện!

Phương Na thận trọng nắm lấy cổ tay Dương Tố Tố.

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên... Là Dương Phi Phil

Dương Phi Phi thấy có chuyện không ổn liền muốn rời đi, làm gì còn quan tâm tới cái gì mà họp lớp, cái gì mà Triệu Ngạn Dương Thiên nữa, cô ta chỉ muốn rời đi thật nhanh!

Nhưng lại bị một tên tay chân mặc vest chặn lại trước. cửa!

"Cô không thể đi!" Giọng nói khàn khàn của tên áo đen thô bạo mà uy lực!

"Tôi... Tại sao tôi không thể đi?!" Dương Phi Phi vội vàng xua tay: "Tôi không liên quan gì đến mấy người này! Tôi chỉ là bạn học cũ với mấy người này thôi, nhưng quan hệ của tôi với bọn họ không tốt chút nào, chúng tôi không liên quan gì đến nhau cả, để tôi đi..."

"Bi?"

Lúc này, Triệu Ngạn cười lạnh một tiếng, nhìn chăắm chăm Dương Phi Phi:

"Dương Phi Phi à Dương Phi Phi, đêm nay ông đây thật sự là nhìn thấu cô rồi, bây giờ cô mới muốn đi? Vừa rồi không phải muốn ở lại xem trò cười của tôi với anh Thiên sao? Sao không tiếp tục xem nữa đi?!"

Dương Phi Phi thật sự không dám nhìn nữa!

Cổng thành bốc cháy, ảnh hưởng đến cá trong ao!

Gây chuyện với La Tranh, đánh nhau với Nguyên âm đại sư, cô cảm thấy có thể nhìn, có thể xem náo nhiệt!

Nhưng hiện tại chọc tới người nào hả?! Dương Thiên và Triệu Ngạn, hai tên phế vật không biết sống chết này vậy mà dám chọc tới trên đầu Kim Xuân Khâu - người có quan hệ rộng khắp hắc bạch lưỡng đạo?!

Nhìn điệu bộ này, Kim Xuân Khâu rõ ràng đang rất tức giận!

Chuyện này có vẻ không thể kết thúc yên lành nổi rồi! Lúc này còn không đi nhanh lên thì còn chờ đến khi nào?!

"Bà đây không liên quan gì đến mày hết! Ai quen thì quen đi, tụi mày nguyện ý đi chịu chết thì tự đi chịu chết đi, tao không rảnh chịu chung với tụi mày! Tao phải đi, còn nữa, cái xe cùi của mày tao cũng không cần nữa, tao không cần bất cứ cái gì của mày hết, tao chỉ muốn phân rõ giới hạn với mày!"

Giọng nói của Dương Phi Phi càng lúc càng lớn, sợ không thể an toàn nhanh chóng rút lui!

Triệu Ngạn nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên cười lạnh: "Cô không cần bất cứ cái gì của tôi sao? Có thật như vậy không? Tôi không nghĩ vậy, ít nhất... Cô nợ tôi mấy chục tỷ đời con cháu không phải sao? Cô còn muốn chạy?!"

"Mày!!!"

Dương Phi Phi tức giận đến mức mặt đỏ bừng đến tận mang tai, cô ta vọt thẳng đến chỗ La Tranh và Kim Trung Vũ:

"La Tranh, La Tranh... Anh Kim, thả tôi đi đi... Nể tình chúng ta từng là bạn cùng lớp... Tôi đã chia tay với Triệu Ngạn rồi, chuyện này La Tranh tận mắt nhìn thấy mà..."

"Tôi... La Tranh có chút khó xử!

Không phải hắn không muốn để Dương Phi Phi đi, mà là... Hẳn hiện tại không thể quyết định được!

Ai có thể vượt mặt quyết định thay Kim Xuân Khâu? E là ở đây không có người như vậy!

"Đi cái gì mà đi?! Mẹ nó ai cũng đừng hòng đi!"

Đúng lúc này, Kim Xuân Khâu đột nhiên lên tiếng, ánh mắt quét qua La Tranh, Dương Phi Phi, Dương Thiên, Ninh Thanh Thanh, Dương Tố Tố, những cô gái khác như Phương Na, Vương Thiên và đám người Tôn Long... Ánh mắt ngoan độc, điểm danh từng người một!

"Sao nào! Lũ súc sinh không biết sống chết! Gây chuyện chọc tới nhà họ Kim tao sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy!!! Chết tiệt!!"

"AI"

Kim Xuân Khâu còn chưa kịp nói hết câu, bé con trong lòng Dương Thiên - Dương Tố Tố đã bị dọa đến mức rùng mình, cô bé giật mình, nhìn ba ba một cách đáng thương: "Ba ba, con có chút sợ..."

"Không sao đâu, Tố Tố, đừng sợ, để ma ma ôm con, ba ba phải xử lý chút chuyện, được không?" Dương Thiên an ủi.

"Vâng ạ." Dương Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, rụt rè nhìn xung quanh.

Ninh Thanh Thanh bình tĩnh bế con gái và ôm cô bé vào lòng.

Sau đó, sắc mặt Dương Thiên thay đổi.

Mọi người cũng đã rõ chuyện tối nay không thể kết thúc yên lành, vậy tốt nhất là đừng trì hoãn thời gian của mọi người nữa, nhanh chóng nói xong cách giải quyết, ai nên chết thì đi chết đi!

Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Thiên nhìn chằm chằm Kim Xuân Khâu nói:

"Mẹ nó, ông có thể nói chuyện nhỏ giọng một chút không! Dọa sợ con gái tôi rồi biết không hả?!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio