Long Đô Binh Vương

chương 94: xin hãy bỏ qua cho họ được không

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những người này, trước khi chuyện này xảy ra, không người nào là không la lối om sòm khoác lác bản thân lăn lộn làm ăn tốt bao nhiêu, giàu có như thế nào, mạng lưới quan hệ rộng bao nhiêu!

Tuy nhiên, dưới cường quyền, tất cả đều phải khiếp sợ! Một câu nói nhảm cũng không dám mở miệng, trực tiếp quỳ xuống!

Còn lại, chỉ có hai người Dương Thiên và Triệu Ngạn!

'Thậm chí, mấy người kia không hẹn mà cùng quỳ xuống, bởi vì bọn họ chắc chắn Dương Thiên sẽ không quỳ, bọn họ tranh thủ thời gian quỳ xuống, ngược lại sẽ phân rõ giới hạn với Dương Thần, ít nhất có thể cho thấy bọn họ và cái tên Dương Thiên này tuyệt đối không cùng một phe! Tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào!

"Sao? Không nghe thấy à?" Sau vài hơi thở, Kim Xuân Khâu hài lòng nhìn mấy tên đàn ông đang quỳ mà mấy người phụ nữ đã ngồi ngay ngắn... Cuối cùng, ông ta nhìn về phía Triệu Ngạn đang đứng!

Triệu Ngạn nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Tôi đây ngại sàn nhà bẩn! Không bằng ông kéo vợ ông qua đây, để ông đây quỳ lên bụng bà ấy, tôi nhất định không nói hai lời liền quỳ xuống, nhân tiện gửi ông chút tiên, thế nào?!"

"Vụt"

Triệu Ngạn còn chưa nói xong, vài tên tay chân mặc vest nhà họ Kim đột nhiên tung ra một đấm!

"Thằng nhãi, mày muốn chết"

Vài người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt dữ tợn lao tới trong nháy mắt, sau khi hạ gục Triệu Ngạn bằng một cú đấm rồi giẫm xuống đất!

Tuy nhiên, Triệu Ngạn thà chết chứ không vâng lời, nhìn chằm chằm Kim Xuân Khâu, nói rõ ràng:

"Lão già, nếu có bản lĩnh thì giết ông đây đi!"

Và ngay lúc này... Dương Thiên vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng động!

Cũng vào lúc này, Dương Thiên cuối cùng cũng hài lòng!

Ai là anh em thật sự, ai chỉ hào nhoáng bề ngoài, vừa nhìn liền rõ! Toàn bộ, đều nhìn thấy rõ ràng!

Triệu Ngạn là người đàn ông duy nhất đứng thẳng lưng trong nhóm này!

Và Phương Na là người phụ nữ duy nhất ngoài Ninh Thanh Thanh không sợ hãi!

Phương Na thấy tình hình không ổn, sau mấy lần do dự, cô nàng đành phải đứng lên!

Cô nàng căng thẳng nói: "Chú Kim, cha cháu là Phương Thục, chú có biết cha cháu không? Nếu biết, cháu cầu xin chú cho cha cháu mặt mũi, thả những người bạn này của cháu ra. Chuyện hôm nay là do bọn cháu đã gây ra phiền toái cho chú, chú yên tâm, bọn cháu sẽ bồi thường tổn thất cho chú, có được không? Là do bọn cháu không hiểu chuyện..."

"Phương Thục là cha của cô?" Kim Xuân Khâu nhìn Phương Na từ trên xuống dưới: "Phương Thục trung đội trưởng của cục thành phố?"

"Vâng, chú Kim!" Phương Na cố gắng hết sức để lên tiếng: "Xin chú, bỏ qua cho những bạn học này của cháu, cho cha cháu mặt mũi..."

Phương Na chưa bao giờ đề cập với ai rằng cha cô là cán bộ của chính quyền thành phố, nhưng tình hình hôm nay rõ ràng là mọi người không thể xuống đài được, vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc nói ra tất cả!

"Má ơi, lai lịch của Phương Na... Hóa ra có một người cha là quan chức..."

"Đúng vậy, trước kia tôi còn tưởng rằng Phương Na không có tiếng tăm gì, thật không nghĩ tới..."

"Phương Na thật sự nghĩa khí..."

Nhóm người ở đây lập tức ký thác hy vọng vào. Phương Na!

Nhưng...

Cuối cùng, Kim Xuân Khâu cười lạnh một tiếng, lắc đầu, nhìn chằm chằm Phương Na nói:

"Không bằng bây giờ cô gọi điện thoại cho cha cô, hỏi thử một chút xem hắn có dám đòi mặt mũi trước mặt tôi không?!"

"AI?"

Lời này vừa nói ra.

Mọi người đều bị sốc!

'Tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau, chết lặng! Lần này xong rồi!

Ban đầu còn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn khi Phương Na nói ra lai lịch...

Kim Xuân Khâu ngoắc ngón tay về phía người đàn ông mặc đồ đen phía sau: "Đưa cô Phương Na này ra ngoài! Những người còn lại tiếp tục ở chỗ này! Đến khi ông đây hài lòng mới thôi!!"

"Vâng, ngài Kim!" Người đàn ông mặc vest quay đầu lại làm tư thế mời, nói với Phương Na: "Cô Phương Na, cô có thể đi, nhưng chỉ một mình cô có thể đi!"

Phương Na lắc đầu: "Tôi không đi! Chú Kim, cầu xin chú, xin hãy bỏ qua cho họ được không? Họ đều là bạn học của cháu..."

"Tôi đã cho cha cô đủ mặt mũi rồi!" Kim Xuân Khâu chính trực lắc đầu: "Mặt mũi của hắn đáng giá một mình cô! Tôi đã rất rất bao dung, cô được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu như cô thật sự không muốn đi thì đừng đi nữa! Qua kia ngồi đi!"

Hiển nhiên, đêm nay Kim Xuân Khâu thật sự không tính cho ai mặt mũiI!

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio