Lồng Giam Hoàng Cung

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn mười năm tại vị có thể nói Hiên Viên Nhật không ngừng cố gắng giải quyết chu toàn mọi thứ cho nên ngoại trừ lần phá bỏ hậu cung đó ra văn võ bá quan không hề dám đem chuyện gia sự của y ra bàn thêm một lần nào nữa. Dẫu sao thái tử cũng đã có, đất nước lại thêm một phồn thịnh, muốn gây sức ép cho hoàng đế chí ít cũng phải có lý do chính đáng nào có chuyện cứ ngông cuồng là được. Hiên Viên Nhật y không thể một mình mà trở thành vua nhưng không phải bất cứ chuyện gì cũng phải chịu chi phối từ thần tử.

Song chuyện này lại không đơn giản như thế, huyết mạch tương liên là vấn đề trọng đại nhất đối với mỗi dòng họ nói chi là hoàng thất. Thế mà y thân là vua một nước lại cố ý che giấu ngoại nhân giả danh thân phận công chúa tới tận năm, không phải là ỷ thế vô pháp vô thiên hay sao? Chuyện này một khi không còn là bí mật nữa không cần nghĩ cũng biết chẳng ai có thể bênh vực cho y.

Vì sao ?

Bởi nó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát và khả năng chấp nhận của họ. Ngay chính bản thân Hiên Viên Nhật cũng không dễ dàng gì để thừa nhận thì làm sao có thể xảy ra đối với người ngoài. Lúc đó chỉ sợ y sẽ chịu sức ép không chỉ một vài phía mà có khi là tất cả đều quay lưng lại với y, bọn họ sẽ thẳng tay đẩy y xuống ngai vàng mà y hao tâm khổ tứ giữ vững, thậm chí còn có thể là ngòi nổ đưa Nam Hán quốc bước vào đại loạn....

Tất cả những việc kinh hoàng đó có xảy ra hay không đang phụ thuộc vào người trước mắt Bình An đây cho nên còn chưa có nghĩ xong, hành động của cậu đã nhanh hơn lý trí, lao đến ôm lấy chân Hiên Viên Phá lắc lắc đầu.

-Không ! Tất cả là lỗi của ta, ngươi muốn làm gì hãy cứ đổ lên đầu ta, đừng đem chuyện này ra y sẽ....y sẽ....

Hiên Viên Phá nhìn Bình An không hề có cái gọi là sĩ diện cấp thiết giữ lấy chân mình không buông làm hắn chán ghét đến cực điểm, vẻ nhu nhược này có gì hay ho cơ chứ, một kẻ chỉ biết ôm lấy thắt lưng nam nhân trở xuống thế nhưng lại có thể khiến cho đầu óc của Hiên Viên Nhật mụ mị hết đi. Hiên Viên Phá giãy chân ra làm bộ như vừa giẫm phải đống phân ghê tởm.

-Tại sao bản vương phải giúp ? khi ngươi cầu thân cho cha đứa trẻ quay về, khi ngươi cho cho hắn cùng hài tử của ngươi suốt ngày quấn quýt bên nhau cũng phải nghĩ đến loại tình huống này cơ chứ. Ngươi là một kẻ ích kỷ tiểu, chỉ biết lo cho hài tử cùng bản thân ngươi, vậy trượng phu của ngươi, ngươi vứt ở xó nào ?

Hiên Viên Phá hắn là một nam nhân chưa thành gia lập thất lại đang dạy cho một nam nhân khác về đạo làm thê, đúng là trớ trêu đến nực cười. Nhưng mà tên này không hiểu dùng cách nào lại lấy được tình cảm của tất cả thái giám, cung nữ trong cung,nào là hoàng hậu đối với người này ôn nhu ra sao? Đối với kẻ kia điềm đạm như thế nào? Trong lòng Hiên Viên Nhật cười lạnh, hoàng hậu đúng là hiền lương thục đức thế gian hiếm có khó tìm, chuyện gì cũng nghĩ, ai cũng quan tâm lại chỉ không màng đến duy nhất một người.

Nếu vậy chỉ có duy nhất một lý do hợp lý mà thôi.

-Ngươi không hề nghĩ cho y cùng danh dự tự tôn của y bởi vì căn bản đối với ngươi chẳng qua vì y là hoàng đế nên mới lợi dụng, mới đeo bám. Nếu y chỉ là một kẻ khố rách áo ôm liệu ngươi có thèm liếc mắt ?

Những việc Bình An cậu không làm đúng Hiên Viên Phá hắn nói thế nào cũng được nhưng không có nghĩa là hắn có quyền đặt điều vu khống. Đến mức này cậu cũng chẳng phải cầu cạnh làm gì nữa bởi nguyên nhân khiến Hiên Viên Phá nổi giận chín phần mười là vì chướng mắt với cậu mà thôi.

Bình An lấy hết sức lực đứng dậy đối diện với Hiên Viên Phá, không nặng không nhẹ mà hỏi một câu.

-Ngươi cũng chẳng phải là ta làm sao biết ta đối với y như thế nào?

Không đợi hắn trả lời cũng không cần đáp án từ hắn, Bình An nắm lấy cổ áo của mình ổn định lồng ngực đang kịch liệt phập phồng, ngay lúc này đây cậu muốn một lần nói ra hết những gì mà cậu cho rằng mình không bao giờ muốn nhắc lại.

-Trần Bình An ta năm mười tám tuổi gặp một nam nhân tên Hiên Viên Nhật lúc ấy đối với ta mọi thông tin về y chỉ vẻn vẹn hai chữ "kinh thành". Từ lúc y xuất hiện cùng rời khỏi chưa đầy ba tháng nhưng đã hoàn toàn làm thay đổi cuộc sống vốn tính lặng của ta. Nếu một ngày ngươi biết mình cư nhiên đang mang một sinh linh trong bụng cảm giác của ngươi là gì ? Ngạc nhiên, hoảng hốt, bất lực, đau khổ hay là oán giận ? Không quan tâm đáp án chính xác là gì đi nhưng ta có thể khẳng định được cảm nhận ban đầu chắc chắn không phải là hạnh phúc cùng vui sướng. Thế mà ta lại như một kẻ ngốc cho rằng mình thật may mắn khi có hài tử này bởi gì sao ? Đơn giản nó là hài tử của Hiên Viên Nhật dù ngay đến tên cha đẻ của nó cũng bản thân ta còn chẳng biết có phải là thực hay không nữa. Thời điểm hài tử chào đời là khoảnh khắc đến tận bây giờ nghĩ tới tim ta vẫn còn rỉ máu tựa như mới xảy ra hôm qua, là nỗi kinh hoàng mà ta đã hàng ngàn hàng vạn lần cố quên mà lại không thể. Trong đêm lạnh lẽo giữa chốn không người, số lần ta muốn chết còn nhiều hơn cả số ngày ta đã từng sống. Nhưng cứ nghĩ đến đứa bé là kết tinh tình yêu của ta cùng với y nên dù đánh đổi cả mạng sống vẫn nhất quyết mang nó đến với thế giới này. Cũng chính vì nó cho nên dù có làm nam kỹ bị người đời coi thường khinh bỉ ta đây cũng không màng. Khi gặp lại cha đứa trẻ ta lại không hề vui sướng như mình vẫn tưởng, ta chỉ ước rằng Hiên Viên Nhật y chỉ là một thường nhân mà thôi. Chí ít khi y là một kẻ không danh, không phận, y không chấp nhận ta cùng đứa nhỏ, ta có thể tự mình nuôi lấy hài tử của ta nhưng vì y là hoàng đế. Ngươi có hiểu không ? Vì y là hoàng đế có quyền sinh quyền sát trong tay nên vận mệnh của chính khúc ruột của ta rơi ra ta cũng không có năng lực để quyết định. Chuyện Hy nhi ta không muốn biện minh gì thêm, song cho dù có lặp lại ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Lỗi lầm thuộc về người lớn, cớ sao lại bắt đứa trẻ vô tội phải lãnh chịu. Trải qua một lần dưỡng dục ta càng không thể bỏ mặc hài tử của mình, bắt đầu là ngoài ý muốn nhưng một khi nó đã ở trong người ta, ăn cùng ta, ngủ cùng ta thì nó đã thuộc về riêng ta, ai cho các ngươi cái quyền tước đi mạng sống của nó. Nhưng đoạn thời gian ấy ngươi có biết ta đã phải chịu đựng những gì ? Ngươi vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được sự sợ hãi của một người mà ngày qua ngày không dám ngủ, sợ lỡ ngủ đi rồi lúc thức dậy phát hiện ra rằng giọt máu trong người mình bị chính người mình yêu thương nhất cướp đi.

Vậy mà nực cười là trong lòng ta lại không thể hận y bởi ta yêu y nhiều hơn cả hận, ta biết thực quá khó cho y để chấp nhận nó. Nhưng chỉ cho đến khi đứa trẻ thứ ba của ta chân chính không còn nữa, sự chịu đựng của ta cũng tới cực hạn. Vương gia ngươi nói rằng vì y là hoàng đế nên ta mới lợi dụng, rốt cuộc Trần Bình An ta đã lợi dụng y ở điểm nào ?

Vì nói quá nhiều cùng xúc động Bình An phải ôm lấy cạnh bàn thở gấp, cậu vốn không muốn kể ra những điều này bởi vì tất cả cũng đã qua, cậu cũng đã trở về, cái gì quên được thì quên cho nhẹ lòng, nói ra giống như đang trách móc, đang kể khổ nhưng là chính hắn đã ép cậu trước. Hắn chỉ là người ngoài cuộc, không biết nội tình bên trong lại cư nhiên lại dám đặt điều xằng bậy.

Hiên Viên Phá ngoài dự đoán không nghĩ Bình An nhìn nhu nhược lại có ngày cứng rắn sẽ nói ra những chuyện này. Nhưng nghe ra thì toàn bộ là do cậu tự làm tự chịu, còn việc cậu gian díu với kẻ khác đến mức có con thì không phủ nhận được.

- Y là hoàng đế y có quyền có hàng trăm hàng ngàn phi tần mỹ nữ, có hàng chục đứa con nhưng ngươi thân là thiếp thất không được phép tơ tưởng kẻ khác.

Thân là thiếp thất ? Lúc Hiên Viên Nhật bỏ lại cậu lại với một câu hứa ba năm sẽ quay lại, cậu là cái gì của y?

Là huynh đệ ? Là ái nhân ? Hay trùng hợp chỉ là y nhất thời nổi hứng chơi đùa với một kẻ như cậu?

Không một tin tức, không một bức thư, đến cả địa chỉ cũng chẳng biết, tất cả chỉ vì một câu nói gió bay mà cậu lại nguyện ý ngây ngốc chờ đợi .

Cậu đối với y cái gì cũng không phải, nếu lúc gặp lại Hiên Viên Nhật buông một câu chưa từng quen biết, không, không cần y phải nói ra thì cũng chẳng ai tin y đã từng qua lại với hạng người thấp kém như thế này. Ai mà tin thái tử đã từng ở nhà tranh vách đất, thái tử đã từng vào bếp làm cơm, thái tử đã từng ăn mấy thứ rau rừng quả dại....Bình An lấy cái gì để chứng minh được những điều đó và hơn hết là chứng minh được mối quan hệ hai người.

Thế nhưng buồn cười là lúc phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn lại ngang nhiên nói cậu sau lưng y ăn nằm với nam nhân khác.

-Đủ rồi !

Một giọng nói vang lên cắt ngang hỗn chiến hai người.

-Hiên Viên Phá, trẫm nhớ đã cảnh cáo ngươi một lần rồi, ngươi lại đang thách thức trẫm sao?

Hiên Viên Phá cầm đại một bức tranh lên, đem tới trước mắt Hiên Viên Nhật.

-Là ai đang thách thức ai? Huynh coi cho rõ đây là cái gì ? Huynh còn ngại cặp sừng trên đầu mình chưa đủ dài hay sao mà còn để cho tên dâm tiện này hết tìm nam nhân lại tới nữ nhân.

Bình An cười lớn, cười đến mức giống như kẻ lần đầu tiên biết cười.

-Ha ha. Thì ra trong mắt người đời từ trước đến nay ta vẫn chỉ xứng danh với tên gọi nam kỹ cùng dâm tiện. Phải, ta chính là tiện như thế đấy !

Hiên Viên Nhật không hề lường trước tình huống có nữ nhân xen vào, nhưng y có thể khẳng định chuyện Hiên Viên Phá nói là không có khả năng .

-Ngươi thì biết cái gì? Đây là...

Hiên Viên Phá nhìn huynh trưởng của mình, trong đầu hắn lại hiện ra một đáp án khác có tính khả thi hơn.

-Hay là thấy huynh hy sinh nhiều quá nhiều rồi nên mới tìm nữ nhân để huynh ngoạn. Quả thật là cao kiến, để trượng phu của mình triệt sản vậy thì có mang bao nhiêu người vào cũng không thể nào có hài tử mà cạnh tranh với mình. Đúng là không phải ngẫu nhiên mà bò lên được vị trí hoàng hậu.

-Câm miệng ! Còn nói một tiếng nữa, trẫm cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ.

Hiên Viên Phá bất lực hoàn toàn, hắn cứ nghĩ rằng Hiên Viên Nhật chỉ bị nhất thời bị bỏ bùa mê thuốc lú nhưng đến mức này đúng là điên thật rồi. Chính hắn cũng đang bị làm cho điên theo luôn.

-Hảo ! Nên nhớ rằng ngày hôm nay hoàng thượng đã từng nói ra câu ấy !

Hiên Viên Phá nắm tay xoay người bước ra cửa. Càng tốt, những chuyện xảy ra tại chốn này sau ngày hôm nay trở đi cùng hắn một chút cũng không liên quan. Hắn sẽ trở về thành Châu hảo hảo làm một vương gia sống khoái hoạt qua ngày.

Hiên Viên Nhật quay trở về ôm người phóng lên giường, vừa đặt người xuống đã thấy Bình An nhăn mặt chịu đựng.

-Đệ đây là làm sao vậy ?

Gò má bị đánh sưng nhưng nhìn hiện trạng của cậu không đơn giản như thế mà như cả toàn bộ cơ thể đang trải qua một sự tra tấn khủng khiếp vậy.

-Không, không có việc gì, ta hơi mệt.

Thấy biểu tình không tin muốn biết sự thật của Hiên Viên Nhật, Bình An khéo léo nhắc nhở y.

-Ngươi trước ra ngoài xem vương gia một chút có được không ? Ta lại gây thêm phiền phức cho ngươi rồi, lúc nãy đã không giữ được bình tĩnh mà lỡ to tiếng với hắn.

Thấy sắc mặt Bình An nhợt nhạt, ngữ khí mang ý tứ đuổi mình Hiên Viên Nhật cho rằng Hiên Viên Phá đã ăn nói lỗ mãng đả kích đến cậu, cái gì cũng không hỏi thêm, liền nắm lấy tay chấp thuận.

-Ừ, đệ nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ giải quyết ổn thỏa, đừng suy nghĩ nhiều.

Nhìn bóng Hiên Viên Nhật mờ dần, Bình An chìm vào giấc ngủ. Cậu còn chưa cả kịp uống một bát canh đã phải dành tinh lực tranh cãi cùng Hiên Viên Phá trụ đến được giờ này quả là kỳ tích lắm rồi .

Hiên Viên Nhật hồi cung, xoa xoa mi tâm, việc gì cũng không thuận lợi khiến y thực mệt mỏi. Hiên Viên Nhật phân phó thuộc hạ theo dõi hành tung của Hiên Viên Phá một phen rồi tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Lúc thức dậy biết hắn giờ này đang ngoạn trong thanh lâu cũng không có gì lạ chắc chắn lúc này đang rất kích động, y biết hắn khẩu xà tâm phật, nếu cứng quá liền dễ gãy, vậy nên suy đi tính lại tạm thời cứ để yên thế đã.

-Vương gia đây là tính toán rời đi sao ?

-Kinh thành này không phải là nơi bản vương có thể ở lâu dài, lần này rời đi có thể chẳng bao giờ tái kiến.

Hiên Viên Phá hắn vốn là ng không có bí mật nay lại phải giấu một chuyện quá mức như vậy khiến trong lòng hắn cứ như bị gai nhọn đâm vào, đứng hay ngồi đều không thể nào thoải mái được.

-Ngươi thực tốt, không muốn lưu lại tuỳ thời liền có thể rời đi.

Dương Đông Quân cũng muốn đi đâu đó thả lỏng tâm tình một phen, nhưng có lẽ cái chính là để trốn tránh khỏi phải chứng kiến tân hôn của người kia chỉ tiếc là trọng trách không cho phép.

-Ngươi muốn đi ?

Dương Đông Quân cười bất đắc dĩ.

-Có thể sao ?

-Có bản vương ở đây chẳng lẽ việc cỏn con như thế còn không giúp được.

Dương Đông Quân cũng chỉ bâng quơ nghĩ tới, cậu là mệnh quan triều đình, chỉ vắng mặt một ngày cũng phải có chiếu chỉ hoàng thượng, đâu phải tuỳ hứng là được.

Hiên Viên Phá hắn biết Dương Đông Quân đang nghĩ gì, vốn dĩ hắn không ưa gì Bắc Đường Ngạo nay lại chán ghét mấy tầng. Dương Đông Quân là bằng hữu hiếm hoi mà hắn có được, hắn sẽ không để cậu phải cuốn theo một mớ rắc rối của đám người kia.

-Rời đi một mình bản vương cũng thực tịch mịch, ngươi về thu thập đồ ngày mai lên đường. Chẳng phải ngươi muốn hồi hương hay sao? Vừa hay bản vương cũng muốn đến đó một chuyến.

Dưới ngọn nến Hiên Viên Nhật khép lá thư lại.

Hiên Viên Phá nói rằng hắn đối với chuyện của y sẽ không còn bất kỳ sự quan tâm nào nữa, y không cần lo ngại hắn sẽ tạo điều gì bất lợi cho mình. Bởi hắn cũng chưa điên đến độ yên ổn không muốn lại muốn cái chứng kiến cảnh đấu đá tranh quyền đoạt vị. Hắn nói ra là để cảnh báo cho người của y biết mà thu liễm lại đồng thời thức tỉnh sự mù quáng của y nhưng y đã nguyện ý như vậy thì hắn đây không còn gì để nói nữa. Hắn sẽ quay về nơi vốn thuộc về hắn nhưng với một điều kiện là sẽ đưa Dương Đông Quân đi cùng. Sau này hắn sẽ không hồi kinh nữa. Tính mạng của y, ngai vàng của y, làm thế nào thì làm nhưng cố mà giữ cho tốt.

Hiên Viên Nhật lâm vào trầm tư, nói gì thì nói hết thảy Hiên Viên Phá cũng vì lo cho y mà thôi. Nhưng hơn ai hết y hiểu việc mình phải chịu trách nhiệm như thế nào trước mỗi phán quyết đưa ra. Song y cũng đâu sống được hai lần lại càng không muốn lựa chọn giữa cá và tay gấu. Năm xưa phụ hoàng vì để làm trọn vẹn một vị minh quân mà phải đánh đổi hạnh phúc cá nhân của mình. Đến đời Hiên Viên Nhật, y muốn một lúc phải có được cả hai điều ấy.

Hiên Viên Nhật cầm phong ấn điểm chỉ, chính sự không quá mức bận rộn, nếu Dương Đông Quân muốn nhân dịp này y cũng không làm khó dễ. xem như là cho cậu nghỉ ngơi một thời gian.

-Hoàng thượng !

-Hoàng thượng !

Giọng Phúc thọ từ xa tới gần kèm theo ý tứ vội vã.

-Có chuyện gì ?

-Cung nữ bên Phượng Ninh cung báo là hoàng hậu đột nhiên phát sốt, thỉnh hoàng thượng sang đó một phen.

Mọi giác quan đang biếng nhác của Hiên Viên Nhật vì một câu nói này mà đồng loạt thanh tỉnh, vội vội vàng vàng đứng lên khỏi long ỷ.

-Làm sao đang yên đang lành tự nhiên phát sốt ?

-Chuyện này ....nô tài.....

Hiên Viên Nhật ôm đầu, sao y lại quên được nhỉ, khi sáng rõ ràng đã có người nói An nhi bị bệnh thế mà chuyện của Hiên Viên Phá làm y rối rắm rồi quên luôn.

Đến bên giường nhìn người đang mê man, Hiên Viên Nhật giật phăng chiếc khăn trong tay cung nữ.

-Một lũ phế vật ! Thái y đâu ?

-Hồi bẩm hoàng thượng ! nô tỳ.....vừa cho hoàng hậu uống thuốc hạ sốt rồi ạ.

Nghe vậy Hiên Viên Nhật mới không nói gì nữa, lẳng lặng giúp Bình An lau đi mồ hôi đang toát ra không ngừng, áo cậu đều đã ướt sũng ,y vừa đưa tay chạm đến cần cổ đã bị bắt lấy ngữ khí hoảng loạn.

-Nhật ! Đừng..... Đừng ! Chính là ta !

Hiên Viên Nhật lay lay thân thể ửng hồng đang trong cơn hôn mê.

-An nhi ! An nhi ! Tỉnh ! Tỉnh !

Bình An được người gọi tỉnh mông mông lung lung nhìn.

-Ngươi sao lại ở đây ?

-Vừa mơ thấy ác mộng sao ?

Bình An không nói gì, đột ngột lôi đầu Hiên Viên Nhật xuống ôm thật chặt, cậu muốn cảm nhận thật rõ ràng rằng y vẫn đang khỏe mạnh, vẫn là nam nhân yêu thương mình vô điều kiện, không phải kẻ máu lạnh tàn nhẫn suýt siết chết cậu như trong giấc mộng vừa rồi. Có lẽ chuyện đêm qua khiến Bình An cho đến giờ này vẫn chưa hết kinh hoàng nên mới có giấc mộng đáng sợ như vậy.

Hiên Viên Nhật vỗ vỗ, kèm theo giọng dỗ dành.

-Có ta ở đây liền không sao cả.

Gỡ gỡ bàn tay đang dính trên người ra.

-Được rồi ! Trước tiên để ta thay y phục cho, đệ xem mồ hôi làm ướt hết cả rồi.

Thay y phục, Hiên Viên Nhật sẽ thấy, Bình An không muốn y biết cậu đã phát hiện chuyện y giấu giếm trong tình trạng này, cậu đã nghĩ mai kia chính mình sẽ đích thân nói ra.

-Không cần, chưa muốn thay.

-Có gì mà ngại, đệ cứ nằm yên, mọi việc cứ để ta là được .

Bình An nắm chặt lấy cổ áo không có ý hợp tác, cậu đang ốm tâm lý có xu hướng nhạy cảm hơn bình thường.

-Được rồi ! Không thay thì không thay.

Bình An nhìn nhìn Hiên Viên Nhật cảnh giác rồi mới buông lỏng cánh tay, Hiên Viên Nhật cười một tiếng, gần ba mươi rồi mà An nhi của y thỉnh thoảng lại có thể vì lười thay y phục mà có biểu hiện đáng yêu thế này. Song nụ cười y chưa kịp dứt đã thấy một vết đo đỏ lấp ló cổ áo. Nhãn thần y thu lại, giật phăng tay Bình An ra, kéo cổ áo xuống, một vết đứt do dao tạo thành khá dài hiện ra chói mắt.

-Là ai ? Ai đã làm ?

-Không ...là ta ..là ta sơ ý.

Hiên Viên Nhật đâu phải trẻ con ba tuổi, cậu cũng không nghĩ đến lời nói dối của mình có mấy phần đáng tin. Người ta có thể cắt nhầm vào tay làm gì lại có chuyện sơ ý cứa vào cổ. Không thèm quan tâm Bình An nói gì thêm nữa, Hiên Viên Nhật giật luôn áo ngủ của cậu, toàn bộ cơ thể đầy vết bầm xanh xanh tím tím ghê người lộ ra một cách trần trụi.

-Đừng.....đừng ....đừng như vậy.

Hiên Viên Nhật không hề ngừng động tác, giật luôn quần cùng khố y xuống, cảnh tượng so với nửa thân trên còn khó hình dung hơn. Vết tích này trên thân thể Bình An còn có ai tường tận hơn y nữa, vừa nhìn liền biết rõ ràng cậu bị người ta cưỡng bức, nhưng làm sao ngay trong hoàng cung này lại có kẻ dám ngang nhiên bính người của y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio