Hắc Viêm Doanh cùng Lục Cảnh Thần bị nàng kéo đến phòng nghỉ. Lục Cảnh Thần lập tức hỏi: “ Muội muốn hỏi về Vạn Phiến còn kéo ta theo làm gì?”
Hai mắt Mộ Ngọc long lanh vô (số) tội, hỏi: “ Muội làm phiền huynh à?”
“ Đương nhiên không.”
“ Đó, thế thì, nếu chỗ nào Viêm Doanh nói muội không hiểu, muội sẽ hỏi huynh. Huynh chẳng rành mấy cái nầy quá còn gì.”
Mấy năm qua sách về độc dược, vũ khí nàng có đọc qua nhiều, cũng chế ra được vài cái hay. Rất hay. Mấy cái như Vạn Phiến cũng có, chỉ là không hiểu sao số lượng phi tiêu lại nhiều thế?
“ Biết một chút, không gọi là rành”
“ Rồi rồi, Hắc Viêm Doanh! Trả lời!”
Hắn mở cây quạt ra, tỏ vẻ lãng tử: “ Nói cho muội biết, ta là ta rất bất ngờ khi thấy người tò mò về Vạn Phiến là một tiểu cô nương đó nha! Thực ra thì Vạn Phiến bọn ta không kinh khủng như người ta tưởng, nhưng mà, cũng không nói ra được, muội thông cảm, bí mật gia tộc.”
Nàng tiếc ngẩn tiếc ngơ, nhưng người ta đã không muốn, có ép cũng chẳng để làm gì.
Cao Lãng đẩy cửa đi vào, cười lớn: “ Mở cửa ra không người ta tưởng các ngươi đang làm hại con gái nhà lành!”
Rất nhiều người đỏ bừng mặt. Hắc Viêm Doanh tức giận, cầm ghế định phang hắn thì bị Hàn Mộ Ngọc giữ áo lại: “ Kệ đi, nói chuyện với loại không có não không cần động tay động chân, càng không cần tốn thời gian vô bổ với những thành phần tối thiểu đó.”
Cao Lãng nhảy ngược lên: “ Tiểu Ngọc, giờ đến muội cũng chống ta. Thế này làm sao ta sống nổi chứ?!”
“ Không sống nổi vậy chết đi.”
“ Rất đi vào lòng người.” Hắc Viêm Doanh giơ ngón cái tán thành. Hai người đứng sau Cao Lãng lấy ghế ngồi xuống.
Nhận thấy Cao Lãng hết nói nổi, vẻ mặt thất thần, lại thấy hắn chuẩn bị xông lên đánh Hắc Viêm Doanh, Lục Cảnh Thần phải ngăn lại.
Vương Dịch lên tiếng: “ Thôi thôi, các người cứ gặp nhau là cãi nhau. Vừa rồi ta đi xem danh sách vòng sau rồi. Thế nào, muốn nghe?”
Tất cả gật đầu lia lịa, trừ Lãnh Dạ Mạc ngồi tự rót trà tự uống.
Theo lời Vương Dịch thì danh sách vòng sau là như thế này:
+ Có người lọt vào vòng sau: gồm Hàn gia thành tích tốt nhất người, Lãnh gia xếp thứ hai người, Hắc gia người, còn vị công tử một vài gia tộc nhỏ nữa.
Trận đầu tiên là một trận hết sức kịch tính, khi người ta cố tình sắp xếp cho môn sinh Hàn gia gặp môn sinh Hắc gia, môn sinh Lãnh gia gặp môn sinh đến từ các gia tộc nhỏ, còn lại Lãnh Dạ Mạc và Hàn Ôn đấu một trận. Rồi người đi đến vòng kế tiếp.
Nói đến đây, ai cũng biết Trang Vũ Khánh chắc chắn chưa chết.
“Lãnh huynh phải đấu với ca ca ta ư?”
Lãnh Dạ Mạc lên tiếng: “ Sẽ cố gắng hết sức.”
Nàng có chút buồn cười: “ Ta có bảo huynh nhường ca ta đâu?”
Đột nhiên Cao Lãng giơ một nhánh trúc ra, gõ vào đầu Lục Cảnh Thần.
“ A!” Theo bản năng, người ta ôm đầu vào chỗ đau.
Vương Dịch mắng: “ Ngươi làm gì vậy, vô duyên vô cớ đánh người thế?”
“ Ai dà, còn không phải do các ngươi không chú ý đến ta sao? Hay chúng ta ra ngoài kia chơi đi, vườn trúc nhà Lục huynh ấy. Lãnh huynh, huynh thấy thế nào?”
Lãnh Dạ Mạc không nói, uống trà. Hàn Mộ Ngọc nhắc: “ Huynh định uống thành một bụng trà à? Rồi tý nữa đánh nhau thế nào?”
Nói thế hắn mới không uống nữa, mở miệng: “ Không đi.”
“ Á... Đi đi đi đi! Thăm dò đối thủ gì chứ, toàn là người que.....
Chưa nói xong, Hắc Viêm Doanh đã cầm quạt vỗ lên đầu hắn: “ Người quen thì không phải thăm dò à? Ngươi thích thì bảo Lục huynh dẫn đi, nhé!”
Lục Cảnh Thần khó xử: “ Ta xin kiếu.”
“ Vậy ta đi một mình sao?”
Hàn Mộ Ngọc nhìn Vương Dịch, hờ hững: “ Chứ sao, ta nói đúng không? Vương huynh, Lãnh huynh?”
Hai người đồng loạt gật đầu.
Cao Lãng tức đến giơ chân, chỉ tay tại chỗ không thốt lên lời, mãi cũng phun ra được mấy chữ: “ Các ngươi..... ức hiếp người quá đáng!”
“ Kệ huynh, muội ra ngoài đây!”
Rồi những người khác cũng đi theo. Bỏ lại Cao Lãng tức đến lộn ruột. Hắn còn tưởng mấy người này sẽ cùng hắn ra ngoài, chơi đến quên trời quên đất, rồi suýt nhỡ thi, bị mắng cùng hắn cơ. Giờ bảo hắn chơi một mình? Cái gì vậy chứ? Đây là, đây là ép người quá đáng! Mới có mấy ngày thôi, mà Hàn Mộ Ngọc từ tình nguyện đi theo hắn vui chơi, còn kéo thêm người, giờ .... giờ lại vì cái đại hội vớ vẩn này mà mặc hắn!