Lâm Nam cũng đã chuẩn bị cho tôi một cái xẻng đào đất núi. Đó là một loại công cụ có thể tháo ra lắp vào, phần lưỡi xẻng rất linh hoạt, có thể biến thành móc, cuốc, xẻng, còn thò ra được cả một cái móc sắt, rất tiện dụng.
Chúng tôi đào xuống bên dưới chưa đến một mét đã tới đường hầm của bọn móng vuốt âm. Hang động bằng đất này chỉ vừa đủ cho một người bò vào, sờ vào hai bên thấy trơn bóng không dính tay. Không biết có bao nhiêu tên móng vuốt âm đã bò ra bò vào nơi này rồi. Lần này chúng mang theo loại đèn pin hội tụ ánh sáng, tính năng tốt hơn rất nhiều, ở trong đường hầm có thể nhìn được rất xa.
Bò được một lát, tôi không nén nổi tò mò bèn hỏi Lâm Nam: “Làm sao trong hang động dưới đất này lại có gió vậy? Theo lẽ thường thì ở dưới lòng đất không thể có không khí lưu thông chứ? Có gió không phải chứng tỏ rằng bên dưới mặt đất của hang động đất này có đường thông ra ngoài sao?” Cáo con đang bò ở đằng sau bèn trả lời tôi: “Đây không phải là gió tạo ra do không khí lưu thông đâu chị Sượng ạ, mà là Rồng đang ngậm nga đấy. Em có thể cảm nhận được nó thổi tới từ phía sau chúng ta.”
Lâm Nam nói tiếp: “Cáo con chỉ nói đúng một nửa thôi, tôi đã nghiên cứu rất tỉ mỉ địa thế của nơi này rổi. Ở trung tâm của quả núi rất có khả năng có một miệng suối phun cực lớn lúc chảy lúc ngừng. Thế nước như vậy không thể nào cạn nhưng cũng không thể chảy ra ngoài được.” Tôi nhớ lại trước đây mình đã từng đọc một cuốn sách cổ viết về điều này, bèn nói tiếp: “Cái đó thường được gọi là quan tài nổi, hoặc là ‘nội tàng uyên’ (ND: mắt khô ẩn bên trong), cực kỳ thích hợp để chôn cất phụ nữ, con cháu người đó sẽ được hường phúc trạch rất lớn. Nhưng chúng ta muốn đào lăng mộ của thiên tử nhà Chu, làm sao lại gặp phải loại nữ huyệt này?”
Lâm Nam dường như đã có sẵn câu trả lời rồi: “Loại quan tài nổi thông thường chỉ là một miệng suối mà thôi. Còn cái thật sự vô cùng hiếm gặp là bên dưới huyệt có một dòng suối phun nước ra. Dòng nước dưới đất này liền thành một khối, vào lúc thủy triều lên xuống có thể kết hợp lại giống như con người ta khi hô hấp hít khí mới vào, thở khí cũ ra vậy, không ngừng bồi đắp hết ra lại vào, khiến cho tử khí và âm khí trong mộ được tôi luyện thành hình. Ớ vùng ven biển thường gặp điều này, nhưng do nối liền với nước biển nên địa khí phải khó khăn vất vả mới hình thành lại bị trôi ra biển hết, bởi vậy ở trong đất liền mà có được điều này là vô cùng hiếm gặp. Nguồn gốc phong thủy vốn do trời định, kết cấu phong thủy ở đây đã thực sự hấp thu hết địa khí của ngọa long ngâm đến mức cực điểm. Đêm nay chúng ta đã gặp được một trường hợp như vậy, trên ứng với thiên tượng, dưới lại hợp với địa thế, quả thật là huyệt mộ tuyệt đỉnh ngàn năm có một. Đêm nay nhất định phải nghĩ cách làm tan biến hết sát khí của nó, nếu không để cơn thịnh nộ của chủ nhân ngôi mộ này nổi lên thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy!”
Lời nói của Lâm Nam lý lẽ rất đẩy đủ, khiến lòng tôi nặng trĩu. Xác chết nữ của triều Minh kia muốn phá được biểu tượng “nội tàng uyên”, sau khi được chôn xuống còn hi vọng cho con cháu được hưởng phúc trạch, nhưng do không hiểu biết về sức mạnh vô hình, chôn không đúng chỗ nên không những bị phơi bày thân thể ở nơi hoang dã mà xác chết còn biến thành tai họa, xuống đất rồi vẫn không được yên thân!
Trong lòng núi nếu quả thật có một miệng suôi phun cực lớn lúc chảy lúc ngừng thì bên dưới chắc hẳn là trông rỗng! Vị tổ tiên mấy nghìn năm về trước liệu có tận dụng không gian này để chuẩn bị những cạm bẫy hại người nhằm bảo vệ lăng mộ hay không đây? Tôi ở trong hang đất càng bò càng thấy lo lắng. Hai bên hang động liên tục có những đường rẽ ngang rẽ dọc, toàn bộ đều dựa vào “kim chỉ hướng xuống dưới” trong lòng bàn tay của Lâm Nam dò tìm theo tín hiệu phát ra từ mấy hôm trước mới tránh khỏi lạc đường. Lúc này tôi cảm thấy hang động ngày càng rộng rãi, chắc rằng trên đường đã không đi nhầm ở chỗ nào!
Suốt cả quãng đường, chúng tôi không hề gặp phải tên móng vuốt âm nào, vậy mà trong lòng tôi lại cảm thây có chút gì đó không yên tâm. Nhìn ra thấy hang động ngày càng mở rộng, không cần phải bò nữa, chúng tôi bèn lục tục đứng dậy, dùng đèn rọi vào cùng một hưóng tiến về phía trước. Nhưng vừa nhìn thì đã giật nảy mình, chỉ nhìn thấy có hàng ngàn cửa hang xếp cạnh nhau tầng tầng lớp lớp, không biết tổng cộng có bao nhiêu cửa hang nữa!
Cáo con cũng kinh ngạc há hốc mồm, một kiên trúc kì vĩ như vậy dưới mặt đất quả thực là chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đây chắc hẳn không phải là thứ mà bọn móng vuốt âm có thể dùng tay không để đào ra được, rõ ràng là kiến trúc do con người tạo thành! Lâm Nam cũng cảm thấy đầu quay mòng mòng, lắc lắc chiếc la bàn của mình nói: “Không thể nào! La bàn của tôi cho thấy chúng ta vẫn đang ở một nơi rất sâu dưới lòng đất, làm sao có thể có lỗ huyệt nông như thế này được? Chả lẽ mới bò hai tiếng đồng hồ đã tới nơi rồi? Thật là kỳ lạ!”
Bước vào một cửa hang gần đó nhất, Lâm Nam rọi đèn nhìn quanh một lượt rồi hoảng hốt lùi ra nói nhỏ với chúng tôi: “Ở trong này làm sao lại có nhiều người thế này?” Tôi nghĩ cũng thấy vô lý, huyệt mộ hàng nghìn năm tuổi làm sao lại có người được, tôi bèn cười nhạo anh ta: “Anh đừng có thần hổn nát thần tính nữa! Tránh ra, để tôi xem xem!”
Trong gian phòng chật hẹp đó quả thật có rất nhiều người, lại không phải là bọn móng vuốt âm không có đầu đó. Khoảng hơn hai chục người đang quỳ thành một vòng tròn, hai tay chắp ở sau lưng, đầu đội mũ đang ra sức ngước nhìn lên phía trên. Đèn pin của tôi chiếu lên người của bọn họ, chỉ thấy bên ngoài khoác những bộ áo giáp bằng đồng xanh đã gỉ sét, bên trong áo giáp căng phồng lên, trông không hề giống với những thân thể đã bị rữa nát một chút nào! Nếu không phải là do trên những gương mặt kia có hốc mắt hốc mũi lộ ra thì tôi còn tưởng rằng đây chỉ là tượng người được làm từ đồng xanh mà thôi!
Chúng tôi tiếp tục xem xét mấy căn phòng khác, chỉ thấy một đám người lặng yên không một tiếng động chen chúc trong gian phòng nhỏ hẹp, bốn góc phòng cũng chẳng có đồ tùy táng gì cả. Có phòng thì đám người đó đứng dựa vào tường, hai tay buông thõng. Có phòng thì bọn họ lại ngồi trên ghế đồng thành một vòng tròn, luồn ống tay áo vào nhau để trước ngực, đầu cúi thấp. Kì lạ hơn nữa là có phòng lại dùng gậy đồng để treo người lên thành một vòng tròn, hàng trăm ngàn tư thế, không cái nào giống cái nào Ba người chúng tôi càng nhìn càng thấy kinh ngạc. Tưởng rằng trong lịch sử Chu Công vốn nổi tiếng là người hiền từ nhân hậu, không ngờ đã đánh giá thấp những thủ đoạn tàn nhẫn của vương triều nhà Chu. Nhìn vào hàng hà sa số những hố chôn tuẫn táng này có thể thấy được tập tục tuẫn táng khi đó độc ác và quái gở đến nhường nào!
Chúng tôi bước thấp bước cao đi đi lại lại mà tuyệt nhiên không hề thây bất cứ đồ tùy táng nào, chỗ nào cũng sạch như chùi, ngay cả một cái quan tài cũng chẳng tìm thấy. Mọi người đều thấy rất bồn chồn, cho dù là hố chôn tuẫn táng cũng phải có một ít đồ tùy táng chứ?
Chúng tôi muốn tìm một lối ra nhưng đâu đâu cũng là cửa hang giống hệt nhau, chúng tôi cũng đã quên mất cửa hang lúc vào là cái nào. Tìm kiếm suốt một hồi lâu mà vẫn không thây, cứ hết vào cửa này rồi lại ra cửa kia! Lâm Nam bắt đầu mất kiên nhẫn, lấy chiếc xẻng ra đào thử một ít đất ở dưới chân, chợt nghe thấy một tiếng cạch khô khốc vang lên, nghe giống như đã chạm vào kim loại vậy.
Ba người chúng tôi lập tức phấn chấn hẳn lên, ngồi thụp xuống xem xét tỉ mỉ mặt đất nơi phát ra âm thanh đó thì thấy nó được khảm bằng những mảnh đồng xanh, nạy mảnh này lên thì bên dưới lại có mảnh khác, chuyển sang chỗ khác nạy thử cũng thấy như vậy.
Đột nhiên tôi chợt hiểu ra vấn đề, bèn gọi Lâm Nam nói: “Xem ra chúng ta đã đi vào đường hầm bên ngoài của lăng mộ Chu vương rồi. Những hố chôn tuẫn táng nhiều như thế này, trước đây ở trường học tôi đã nghe giáo viên giảng qua rồi. Những vị bạo chúa trong lịch sử từng đem người ta ra róc thịt băm nhỏ, sau đó lại dùng keo dính lại thành hình, dùng đồng nóng chảy đúc làm thân gắn trên những tấm đồng, bố trí thành thế trận liên hoàn để bảo vệ vòng ngoài lăng mộ của nhà vua. Trước đây khi khai quật lăng mộ của Thương vương ở khu phế tích nhà Ân đã từng phát hiện một trận đồ như vậy với quy mô nhỏ. Cáo con không hề ngửi thấy mùi của móng vuốt âm, có thể thấy được trận đồ tuẫn táng này ngay cả bọn móng vuốt âm cũng không dám bước vào, chắc chắn nó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm!”
Lâm Nam nói tiếp: “Trận đồ tuẫn táng này ngoài việc để bảo vệ vương mộ thì còn có thể làm quân tiên phong cho nhà vua. Bọn họ đểu mặc giáp cầm binh khí, được an táng dựa theo thế trận phòng ngự của đội quân cận vệ, giống như trận đồ tượng binh mã trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Tuy nhiên, trong đó còn có điều gì kì lạ mà chưa ai phát hiện được.”
Cáo con nhìn ngang ngó dọc một hồi xem còn có con đường nào có thể đi hay không, cuối cùng chọn một gian phòng, vẫy tay gọi chúng tôi đi qua đó, chỉ tay vào phía trên nói: “Hai người xem, đám người này ra sức ngước đầu nhìn lên trên, thử nhìn kĩ xem bên trên có thứ gì hay không?”
Tôi và Lâm Nam cùng rọi đèn nhìn lên trên, chỉ thấy gương mặt người được chạm khắc trên đỉnh hang động, hai mắt hơi hé mở, dường như đang cười một cách giả tạo.
Người đầu tiên phát hiện ra gương mặt được khắc trên đỉnh hang động chính là Cáo con, tức thì nét mặt cô chuyển sang màu trắng bệch, thì thào với chúng tôi: “Những người này đã phải nhìn khuôn mặt kia suốt hàng mấy nghìn năm, thật chán ngán biết chừng nào! Nếu đổi lại là em, có một khuôn mặt dám nhìn em cười giả tạo như thế này, em tát cho một cái còn quá nhẹ đây!”
Tôi nhìn kĩ vào khuôn mặt đó, trong lòng suy nghĩ xem tại sao lại như vậy? Gian phòng này cũng không phải là cao lắm, gương mặt này nhìn ra còn to gấp đôi mặt của người bình thường, nét mặt cổ quái như đông cứng lại, chiếc mũi hơi thấp nằm trên khuôn mặt, nhìn không giống như được khắc bằng đá hoặc đúc bằng đồng xanh. Nếu đây đúng là người thật thì một gương mặt lớn như vậy phải ứng với một cơ thể to lớn đến nhường nào? Tại sao lại bị đóng chặt vào nóc hang động thế kia?
Chúng tôi còn đang băn khoăn suy nghĩ thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên mấy tiếng cười ha ha khiến chúng tôi giật mình hoảng hốt. Cáo con là người đầu tiên nhảy ra ngoài, ánh mắt quét qua một lượt, ngạc nhiên nói: “Sao lại thay đổi thế này? Không phải là nơi lúc nãy chúng ta bị lạc, mấy mảnh đồng xanh nạy ở dưới đất lên biến đâu mất rồi?
Lâm Nam không chạy lung tung đi tìm mấy mảnh đồng xanh biến mất đó mà định thần lắng nghe xem những âm thanh khi nãy vọng tới từ đâu. Từ trong lỗ hu vệt âm u đột nhiên vọng ra tiếng cười như thế này vốn không phải là điềm lành.
Ba người chúng tôi chỉnh đèn pin sáng chế độ yếu nhất, đứng yên một chỗ không cử động, lắng tai nghe. Trong khoảng không tĩnh lặng, tiếng cười đột nhiên lại vang lên một lần nữa. Lần này ngay cả tôi cũng nghe ra được vị trí của tiếng cười. Cả ba người chúng tôi không ai bảo ai đồng thời lao bổ về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy trong góc tối đen như mực có một bóng người đang đứng, âm thanh phát ra từ chính chỗ này.
Bóng người đó rất lâu không thấy động đậy, Cáo con không thể chờ nổi nữa bèn cất tiếng gọi: “Này, ngươi nói nói gì đi chứ! Trốn ở đây giả ma giả quỷ để dọa ai thê? Đừng tường rằng ngươi không lên tiếng là bọn ta không tới bắt ngươi nhé!” Tôi chỉnh lại độ sáng của đèn pin, chiếu vào đó xem, nhưng chỉ thấy một người lính mặc áo giáp đồng, nửa thân dưới đang quỳ xuống, hai bàn tay đặt ở trước ngực, trong lòng ôm một cái vò. Nằm trên tay cầm ở miệng vò là một con rết toàn thân phủ một lớp lông đen sì, khi bị ánh sáng kích thích nó liền từ từ dựng đám lông dài lên, còn tiếng cười ha ha rợn người lại phát ra từ bên trong chiếc vò.
Có vẻ như Cáo con rất sợ loài rết này, sợ đến mức toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy vai tôi rồi trốn ở sau lưng. Lâm Nam chăm chú nhìn con rết với vẻ đề phòng, sợ nó sẽ đột nhiên phóng lên. Tiếng cười ở trong chiếc vò chợt ngừng lại một lát, từ bên trong đột nhiên thò ra một cái lưỡi rất dài cuốn lây con rết lôi vào trong, sau mấy tiếng rào rạo vang lên thì lại yên tĩnh trở lại.
Trong chiếc vò đáng sợ kia có cái gì vậy? Bàn tay của Cáo con đang bám chặt lấy vai tôi đã run lên lẩy bẩy, tôi bèn nắm lấy tay cô ấy rồi trêu chọc: “Cáo con ngay cả móng vuốt âm cũng không sợ mà lại sợ con rết này ư? Thật không giống với tác phong của em một chút nào cả!” Cáo con không thèm phản bác lại, vẫn ra sức kéo tôi lùi lại đằng sau. Tôi lại càng thấy buồn cười hơn nữa: “Sợ cái gì? Chúng ta ở cách xa người lính mặc áo giáp đồng kia như vậy, cái vò lại chỉ có to chừng ấy, bên trong không thể chứa thứ gì to lớn được, nói không chừng chỉ là một con ếch xanh mà thôi!”
Cáo con đã sợ đến toát cả mồ hôi, bèn buông vai tôi ra, lại nắm chặt lấy Lâm Nam. Tôi quay đầu lại thấy Lâm Nam tuy ở ngay bên cạnh tôi nhưng rõ ràng không phải ở vị trí khi nãy chạy tới nữa. Người lính mặc áo giáp đồng cũng không còn cách xa tôi như lúc trước, dường như cả ba người chúng tôi đều đang chuyển động chầm chậm, nhìn phương hướng thì có vẻ như đang tiến lại gần phía chiếc vò!
Thế nhưng chân tôi từ nãy đến giờ không hề cử động, cả thân người làm sao có thể di chuyển được? Tôi hoang mang nhìn xuống chân, thì ra là do tấm đồng ở dưới chân đang giở trò quỷ quái, chầm chậm trượt về phía trước. Ba người chúng tôi vội vàng lùi dần từng bước về phía sau. Người lính mặc áo giáp đồng đang ngồi ôm chiếc vò kia có chút gì cổ quái, đã mấy nghìn năm rổi mà trong vò vẫn có thứ gì đó còn sống, con rết lông lá lởm chởm như vậy mà chỉ một miếng đã nuốt gọn, có thể thấy đó quyết không phải là thứ gì lương thiện cả, tốt hơn hết là nên tránh xa.
Chúng tôi lùi dần về phía sau mỗi lúc một xa hơn, Lâm Nam khẽ nói: “Hai người có nhận thấy gì không? Gương mặt của người lính mặc áo giáp đồng này rất giống với gương mặt trên nóc hang khi nãy. Tôi thấy gương mặt đó rất có khả năng là mặt người. Còn nhớ tôi đã từng xem xét một số tài liệu chữ giáp cốt của thời nhà Thương. Thời đó có một số phương thuốc bí truyền có thể làm mềm xương cốt của người và thú, mục đích là để những tù binh chiến tranh trong lúc tế lễ phải nghe lời. Bọn họ sau đó sẽ lần lượt bị giết chết, không để họ làm loạn phá hoại nghi thức tế lễ.”
Cáo con nghe đã hiểu rổi bèn mở to mắt hỏi: “Ý của anh là muốn nói khuôn mặt người bị gắn chặt trên nóc hang đó là bị người ta dùng cối bằng đồng ép thành như vậy? Bởi vì xương đầu đã bị làm cho mềm hết rồi, sau đó vẫn còn sống sờ sờ mà bị người ta ép thành cái đầu hình bánh dẹp lép như thê?” Nghe Cáo con nói một cách hình tượng như vậy, tôi sợ run hết cả người!
Lâm Nam nặng nề gật gật đầu: “Xem ra ngôi mộ nhà Chu này phức tạp hơn chúng ta dự tính rất nhiều, không chỉ đơn giản là đào một huyệt mộ có chôn người, chắc chắn ở đây đã bí mật bố trí biện pháp phòng ngự đặc biệt nào đó bao gồm nhiều tầng lớp, thậm chí cho đến hôm nay là mấy nghìn năm sau rồi vẫn còn chưa ngừng hoàn toàn. Thật không thể đoán ra có biết bao nhiêu những tay cao thủ trộm mộ đã chết mất xác không ai hay biết ở chốn này!”
Mặt đất dưới chân chúng tôi vẫn đang chuyển động chầm chậm, không biết đã dùng bộ máy tinh xảo gì, các vị tiền bối quả thật có những kĩ thuật thủ công tuyệt đỉnh cho đến tận bây giờ vẫn khiến chúng tôi đoán không ra. Tuy không hề có một tiếng động nào nhưng vô số các căn phòng cũng đang nối liền lại với nhau, dần dần thay đổi vị trí, khiến cho Lâm Nam càng lúc càng lo lắng không yên.
Tôi vẫn luôn cảm thây rằng từ lúc Lâm Nam và tôi chia tay ở Kazakhstan thì anh ta đã thay đổi rồi. Trước đây Lâm Nam là một người có vẻ kiêu ngạo lại có chút điềm tĩnh và ôn hòa, rất có khí chất quý tộc, cảm giác như ở trên người khác, khó mà với tới được. Lâm Nam bây giờ thường xuyên không giữ được bình tĩnh, dường như vì trong lòng có điều gì phiền muộn.
Lâm Nam lo lắng suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nén được nữa bèn lên tiếng: “Cáo con! Có phải ở trong căn phòng đó em đã chạm vào cái gì hay không? Hay là do không cẩn thận đã vấp phải bẫy ngẩm rồi? Vốn đang tốt đẹp như vậy, giờ lại khiến cho cả huyệt mộ lớn này đều đã bị khởi động. Em đã đi thám thính địa đạo này bao nhiêu ngày mà sao giờ lại thế này?”
Cáo con chắc chưa từng bị Lâm Nam nặng lời như vậy bao giờ nên sững người lại: “Em không có, quả thật là không có. Chị Sương chị cũng nhìn thấy mà, em chỉ ngước lên nhìn khuôn mặt trên nóc hang đó mà thôi, chưa hề chạm vào đâu cả, rồi sau đó gọi hai anh chị qua luôn mà.” Nhìn dáng vẻ đáng thương của Cáo con, tôi nghĩ chỉ cần dựa vào hai tiếng gọi “chị Sương” ngọt ngào như vậy, cho dù là cô ấy có làm sai chuyện gì thì tôi cũng đã sớm tha thứ cho cô ây rồi. Bởi vậy tôi đành nhẹ nhàng khuyên Lâm Nam: “Đừng lo lắng, anh thử nghĩ kĩ xem, nhất định sẽ nghĩ ra được cách nào đó. Cáo con chẳng làm gì sai cả, anh nóng giận với cô ấy như vậy thì quá không công bằng!”
Lâm Nam đã hơi bình tĩnh lại, gượng cười đáp: “Cô không biết con tiểu nha đầu này đâu, làm việc tốt thì đúng là tốt thật đấy, nhưng chỉ cần làm chút việc xấu là đã đủ khiến cô tức chết rồi…” Lâm Nam đang nói đột nhiên im lặng, trợn mắt nhìn Cáo con hầm hừ với vẻ rất tức giận.
Tôi quay đầu lại nhìn thấy Cáo con đang tháo bỏ găng tay, giơ bàn tay đang nắm chặt lên mở ra, bên trong lòng bàn tay trắng hồng là mảnh ngọc bội nhìn rất cổ kính. Cáo con hai mắt rưng rưng lệ nhìn tôi và Lâm Nam nói: “Em chỉ lấy mỗi cái này. Khi chúng ta vừa mới bò từ mật đạo của bọn móng vuốt âm sang những gian phòng này, em nhìn thấy có thứ gì đó đặt ở góc tường, bên dưới còn có dấu vết của nến cháy sót lại, bốc mùi hôi thối kỳ lạ, thế là em bèn tay ra nhặt nó lên. Lúc nãy anh tức giận làm em sợ quá nên quên mất.” Nhìn đôi mắt trong suốt của Cáo con đang lấp lánh dưới ánh đèn tôi cũng thấy rối hết cả ruột, không biết nên nói gì với cô bé nữa.
Xung quanh miếng ngọc bội được khảm bằng một vòng “cốt thạch” màu vàng, rất dễ bị người khác nhận lầm là hạt vàng, có năm cạnh, tuy đã ở được chôn giấu dưói lòng đất lâu như vậy rồi vậy mà bề mặt vẫn trơn láng không hề có một hạt bụi. Tôi cầm lấy để quan sát, thấy hai mặt trên dưới đều không có khắc chữ, một mặt chạm hình một bàn tay trắng trẻo nuột nà đang xòe ra, còn mặt kia là hình vầng trăng lưỡi liềm và mấy ngôi sao bao quanh một cái đầu nhìn rất quái dị, chỉ vài nét khắc đơn giản mà rắn rỏi mạnh mẽ. Bên trong vòng tròn đại diện cho hình cái đầu, ngoài hai tròng mắt đen ra chỉ có một hàng răng nhọn hoắt, rõ ràng là hình vẽ một con ác quỷ ở địa ngục, được khắc rất sống động trên bề mặt của viên ngọc.
Lâm Nam sau khi lườm Cáo con một hồi lâu, không còn cách nào khác đành cố nở một nụ cười: “Hiểu Quyên đừng giận anh nhé, anh cũng chỉ vì lo lắng quá mà thôi. Từ giờ về sau nếu phát hiện ra ngọc bội gì thì em phải nhớ nói với anh chị một tiếng, được không? Anh chị cam đoan sẽ không lấy của em đâu.” Cáo con cầm lại mảnh ngọc bội, cất cẩn thận rồi nói: “Lần này em nể mặt chị Sương nên mới tha thứ cho anh đây, lần sau nếu còn không phân biệt rõ phái trái trắng đen thì em sẽ không tha cho anh đâu! Còn ngây ra đó làm gì, không phải chị Sương bảo anh mau nghĩ cách sao?” Cái cô bé này, nói khóc là khóc ngay được mà nói cười cũng cười ngay được, xem ra Lâm Nam còn phải đau đầu không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Sau khi tranh luận vài câu, chúng tôi vội vàng chiếu đèn ra xung quanh nhìn một lượt. Người lính mặc áo giáp đồng ngồi ôm cái vò không biết đã biến đi đâu mất rồi. Nhìn Lâm Nam khổ sở vắt óc suy nghĩ, tôi cũng tự nhiên cảm thấy lo lắng. Chúng tôi đã rơi vào trận pháp của người lính mặc áo giáp đồng đó, nếu không tìm được đường ra thì chỉ còn có cách chết ở đây thôi!