Cách Gia Dự quan gần nhất là trấn Dục Môn, vốn là một trấn nhỏ cực kỳ bình thường, dân cư trong trấn chỉ hơn trăm người, lại bởi vì là điểm cuối cùng có thể cho người lui tới nghỉ ngơi, bổ sung đồ dùng trước khi qua Gia Dự quan, khiến cho tiểu trấn này khó có được trở nên phồn hoa hơn.
Hôm nay, trấn Dục Môn nghênh đón một đoàn người cực kỳ đặc biệt, đội ngũ chỉ hơn mười người nhưng người nào cũng khí chất bất phàm, hai người cầm đầu lại khiến cho toàn bộ sinh vật từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều mặt đỏ tim đập, đám người vây xem đều nhanh chóng khiến ngã tư đường tắc nghẽn.
Đoàn người này chính là đám người Stefan, bọn họ vừa đến trấn trên, liền bao toàn bộ khách cao cấp nhất của trấn.
Tiểu Đức Tử đi theo bên cạnh Vạn Tuế gia không hiểu vì sao Hoàng thượng lại phải phô trương như vậy, giống sợ không có ai biết đến hắn, là một thái giám tùy thị, hắn đã nghe được Thanh Long bẩm báo rằng có người sẽ gây bất lợi với Hoàng thượng, nếu chuyện này xảy ra thì làm sao được?
Tiểu Đức Tử rất bất an, nhưng nó cũng không hỏi gì cả, chuyện của chủ tử nó không có khả năng xen vào.
Loại bất an này tiếp đó liền biến thành sự thật, ngày tiếp theo, có một đám thích khách đến ám sát.
Thích khách có hơn mười người, bọn họ ngụy trang thành tiểu thương và người qua đường bình thường, khi Stefan mang theo Vũ Hóa Điền dạo phố thì, đột nhiên nhảy ra ám sát.
Nhưng những kẻ này còn chưa đến gần Stefan được thì đã bị Cẩm Y Vệ giải quyết toàn bộ.
Dân chúng bình thường xung quanh kinh hoảng chạy trốn khắp hơn, Stefan lại bình thản như không đứng ở giữa nhìn Cẩm Y Vệ xử lý thi thể của đám thích khách này, sau đó bắt người sống duy nhất mang về thẩm vấn, không lo không có được tin tức, bản lĩnh thẩm vấn của Cẩm Y Vệ cũng không phải chỉ là lời đồn.
“Gia ngược lại thật nhàn nhã.”
Vũ Hóa Điền đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dáng thản nhiên xem kịch kia của hắn, không biết vì sao lại muốn đâm hắn một cái, khẩu khí lúc nói chuyện cũng không còn được khách khí.
Stefan không bận tâm đến ngữ khí của y, bàn tay to vung lên, cũng không bận tâm đây là chốn đông người, liền ôm Vũ Hóa Điền vào trong lòng.
“Đi thôi, nơi này toàn là mùi máu, ngửi nhiều quá ngươi sẽ thấy không thoải mái.”
Cẩm Y Vệ nghe được lời của Stefan sắc mặt đều trở nên cổ quái, ai có thể tin tưởng được vị Vũ Đốc chủ của Tây Xưởng hai tay đầy máu tươi này sẽ vì ngửi thấy mùi máu mà không thoải mái chứ?
Vũ Hóa Điền nghe vậy, động tác vốn muốn giãy dụa liền dừng lại.
Y hiểu rất rõ ‘không thoải mái’ trong lời của Stefan rốt cuộc là đại biểu cho điều gì, người vừa chết đi máu trong thân thể vẫn ấm áp, từ miệng vết thương chảy ra ngoài cơ thể, khuếch tán trong không trung, loại hương vị ngọt ngào này khiến Vũ Hóa Điền cảm thấy đói bụng.
Vũ Hóa Điền tuy rằng có được cuộc sống mới của ma cà rồng không có sức kiềm chế, nhưng bản năng của thân thể không phải dễ khống chế như vậy, thân thể y đang khát vọng máu tươi, cổ họng khát khô như bị cháy, cần có thứ chất lỏng màu đỏ ngon lành kia bổ sung.
Nhưng hiện tại không phải lúc, Vũ Hóa Điền sẽ không để lộ quyết định của mình ở trước mặt người khác, lại càng không muốn uống thứ máu thối của đám thích khách này, ai biết bọn chúng đã bao lâu không tắm rửa rồi?
Cho nên Vũ Hóa Điền tùy ý Stefan mang theo mình rời khỏi chỗ này.
Quay lại phòng trong khách , Vũ Hóa Điền nói với Stefan.
“Ta đói bụng.”
Phòng đã được đóng kín cửa sổ nên có chút tối tăm, dưới loại tình huống ánh sáng không rõ này, hai mắt Vũ Hóa Điền lóe lên tia sáng màu đỏ có vẻ đặc biệt giống như ngọc phát sáng, giống như được hồng ngọc được đặt trên vải nhung màu đen, tỏa ánh sáng lấp lánh bốn phía, xinh đẹp chói mắt.
Stefan có chút buồn rầu:
“Là một ma cà rồng đủ tư cách phải biết kiềm chế, chúng ta chỉ hưởng thụ đồ ăn ngon lành nhất, trong trấn nhỏ này không có đồ ăn thích hợp.”
“Ta đói bụng!”
Vũ Hóa Điền mặc kệ cái gì mà ma cà rồng kiềm chế chết tiệt gì đó, y chỉ biết là mình đang đói bụng, dạ dày trống rống đang đảo lộn, mỗi một lần đều khiến y vô cùng khó chịu, răng nhanh sắc nhọn lộ ra khỏi đôi môi cánh hoa, rất có tư thế nếu Stefan không tìm đồ ăn cho y thì y sẽ cắn hắn.
Vì sao lại muốn Stefan tìm đồ ăn cho y? Đốc chủ yêu sạch sẽ căn bản không thể chịu được việc phải đi cắn đám tục nhân dơ bẩn ấy.
Thế gian này người có thể khiến y đụng chạm đến chỉ có Vạn Quý phi và Stefan. Người trước là không thể không cho, người sau là vì y thích.
Vũ Hóa Điền không hề để ý đến sự khác biệt bên trong, đó hoàn toàn không phải là thứ cảm xúc giống nhau.
Stefan có chút buồn rầu.
“Ban ngày ban mặt không quá thích hợp cho việc săn bắn, buổi tối sẽ mang ngươi đi thôi?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn cũng biết hậu duệ kiêu ngạo này sẽ không nghe lời mình. Từ lúc trở thành ma cà rồng, Vũ Hóa Điền không có lúc nào là không khiêu khích hắn, giống như muốn phát tiết toàn bộ máu bị giam cầm bên trong ra.
Thật đúng là một đứa trẻ tính cách cực kỳ xấu.
Tự bản thân Stefan chưa từng nghĩ rằng, tính tình Vũ Hóa Điền càng lúc càng xấu còn không phải là do hắn từng bước từng bước nhường nhịn mà bị chiều hư hay sao.
Vũ Hóa Điền không trả lời, y trực tiếp lẻn đến trước mặt Stefan, hai tay ôm đầu của hắn, cắn một miếng lên cổ hắn –
“A ”
Nhất thời không đề phòng liền bị cắn, Stefan thở dốc kinh ngạc, chút thương tích ấy đối với hắn mà nói thì không là gì cả, nhưng theo bản năng vẫn phản ứng lại thôi, hắn bất đắc dĩ quay đầu ôm Vũ Hóa Điền, tự động nghiêng cổ sang một bên, cho y thuận tiện ăn uống.
“Ngươi thật đúng là tính tình nóng nảy.”
Vũ Hóa Điền hiện tại đại khái là không nghe được hắn nói gì nữa, máu của ma cà rồng không tính là quá dễ uống, lại có lực hấp dẫn khó có thể nói nên lời với y, y hút từng ngụm từng ngụm, máu không có độ ấm thỏa mãn ham muốn ăn uống, giảm bớt sự khô cháy trong cổ họng, cũng bình ổn lại cảm giác thèm ăn, sức mạnh ẩn chứa trong máu lại khiến toàn thân y thoải mái không thôi.
Nhưng khi cảm giác thèm ăn chìm xuống, một loại dục vọng khác lại dâng lên, Vũ Hóa Điền vừa hút máu vừa dùng thân dưới cọ nhẹ lên Stefan, nói ra ham muốn của y.
Ánh mắt của Stefan cũng chuyển đỏ, năng lực tái sinh của ma cà rồng rất mạnh, cho nên hắn cũng không lo lắng Vũ Hóa Điền sẽ hút cạn máu của mình, nhưng máu bị xói mòn khiến cho hắn cảm thấy đói khát, trong quá trình xói mòn lại mang theo một loại phản ứng thần bí khiến hắn cũng giống như Vũ Hóa Điền nổi lên phản ứng về sinh lý, hai loại dục vọng giao nhau quấn quít cùng một chỗ, thật sự không phải là thống khổ bình thường.
“Xem ra bài học săn bắn của chúng ta không thể không để lại sau.”
Tuy rằng ma cà rồng rất lạm tình, nhưng dục vọng chiếm giữ của bọn họ cũng rất mạnh. Nhìn Vũ Hóa Điền vừa hút máu liền nổi lên phản ứng, hắn không cho rằng mình có thể cho phép y đi chạm vào những người khác.
Stefan bế ma cà rồng trẻ tuổi trong lòng lên, mang theo y lăn lên giường, để y ngồi ở trong lòng mình ăn đến no.
Vũ Hóa Điền lấp đầy dạ dày mình, mới lưu luyến không rời thu hồi răng nanh lại, đầu lưỡi liếm liếm lên lỗ máu do răng nanh để lại, lỗ máu vốn sẽ khép lại rất nhanh liền lập tức biến mất không thấy đâu.
“Ăn no rồi?”
“Ừm.”
Vũ Hóa Điền ăn uống no đủ giống như một con mèo con được thỏa mãn, ghé vào đầu vai hắn, dùng má cọ cọ cổ hắn, trong động tác hiếm có một lần lộ ra vẻ vô cùng thân thiết.
“Ngươi đã ăn no, vậy đến lượt ta ăn đúng không?”
Stefan cầm lấy một tay y hỏi.
“Ừm, ăn đi.”
Vũ Hóa Điền rất hào phóng gật đầu, thực ra y rất thích cảm giác kỳ diệu khi bị hút máu, nhưng đại khái người hút chỉ có thể là Stefan, nếu đổi lại là người khác phỏng chừng Đốc chủ bị tấn công vào chỗ yếu hại sẽ nhịn không được ra tay muốn mạng của đối phương trước.
Stefan cầm lấy tay y, đặt nó ở bên miệng, răng nanh sắc nhọn dễ dàng cắt qua đầu ngón tay thon dài, một giọt máu tràn đầy ứa ra, hắn vươn đầu lưỡi liếm sạch giọt máu ấy, sau đó ngậm lấy đầu ngón tay dùng sức hút.
Hiện tại hắn cần Vũ Hóa Điền giúp hắn bình ổn dục vọng, bất kể là phía trên hay phía dưới.
Ma cà rồng đời thứ hai từng có rất nhiều bạn giường và đồ ăn hiểu rất rõ nên làm thế nào để khơi lên dục vọng của đối phương, khi Vũ Hóa Điền cảm nhận được biến hóa trong thân thể, liền không cam lòng yếu thế bắt đầu phản kích.
Cho dù dáng vẻ của Vũ Hóa Điền lúc đối phó với Vạn Quý phi rất thành thục, nhưng đó cũng chỉ là một chút thôi, so với Stefan mà nói còn kém quá xa.
Vũ Hóa Điền bị cởi một nửa y phục tựa trong lòng Stefan điên cuồng thở dốc phẫn hận nhìn trên người Stefan ngoại trừ bộ phận quan trọng nào đó lộ ra, những nơi khác vẫn đầy đủ y phục như trước, lại miễn cưỡng so sánh với chính mình, nếu không phải dây lưng bên hông còn chưa cởi ra, y phục đã sớm phân tán, loại chênh lệch này không khỏi cũng quá lớn.
“Không được…… Không công bằng, ha……”
Vũ Hóa Điền đưa tay muốn xé rách y phục trên người hắn, nhưng Stefan phát hiện ra ý đồ của y trực tiếp va chạm một cái thật mạnh khiến toàn thân y xụi lơ.
“Không công bằng chỗ nào? Ta cảm thấy như vậy rất tốt.”
Trong tươi cười của Stefan rõ ràng lộ ra ý trêu đùa, trong mắt hắn mang theo thưởng thức nhìn Vũ Hóa Điền đang chống hai tay lên vai hắn, hai chân tách ra ngồi khóa trên đùi hắn, trên người y tuy rằng vẫn còn mặc chiếc áo xanh rộng thùng thình, nhưng y phục chỉ là còn vắt hờ trên cánh tay, hai vai khéo đưa đẩy cùng hơn nửa tấm lưng đều lộ ra trong không khí, ngực lại không còn bị che lấp. Áo dài ở bên hông còn bị đai ngọc trói buộc, vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh, mà bên dưới áo dài, quần dài sớm đã bị chủ nhân ném xuống dưới, hạ thân không hề che lấp ở bên dưới áo dài, lúc ẩn lúc hiện, khiến Stefan được mở rộng tầm mắt.
“Ngoan, nghiêng cổ lại đây một chút, trẫm muốn dùng bữa.”
Stefan ác liệt xoa nhẹ bờ mông cánh hoa mượt mà trắng nõn như tuyết bên dưới lớp y phục.
“Khốn kiếp…… Đáng ghét…… Ha a…..”
Vũ Hóa Điền vừa mắng vừa vặn vẹo thắt lưng, nghiêng cổ qua.
Khi máu được hút ra, cảm giác của cả hai bên đều rất mãnh liệt, lời nói biến mất lúc môi lưỡi giao nhau, chỉ để lại tiếng rên rỉ và thở dốc……