Đoàn Trinh cuối cùng vẫn thất hứa.
Sức khỏe hoàng thượng không tốt, Đoàn Trinh sắp đăng cơ.
Chàng đột nhiên kêu ta gửi một bức thư ra biên cương.
Còn phái một đội binh tinh nhuệ hộ tống ta ra khỏi thành, tiến về phía bắc.
Trước khi đi, ta hỏi chàng: “Sao lại kêu ta đi?”
Chàng nhìn vào mắt ta nói: “Chức Thu, trên thế gian này, ta chỉ có mình nàng.”
Chàng nói: “Ta chỉ tin mỗi nàng.”
Tất nhiên là ta đồng ý.
Lần đi này đường xá xa xôi trắc trở.
Ba tháng sau, ta trở về kinh thành.
Ta nghe nói tiên hoàng đã băng hà, Đoàn Trinh đã lên ngôi được hai tháng.
Trong lúc đó, tứ hoàng tử đã cấu kết cùng Trấn Quốc Công dấy binh tạo phản hòng bức vua thoái vị.
Đoàn Trinh cầm trường kiếm trong tay, chém đầu tứ hoàng tử trước cung điện.
Chàng dùng tác phong sấm rền gió cuộn xử lý nội loạn, lấy lại binh quyền.
Trong ba tháng đó, tình hình ở kinh thành vô cùng hoảng loạn, rúng động lòng người.
Giang Tẩm Nguyệt cũng hạ sinh công chúa một cách suôn sẻ.
Hôm nay là đại lễ phong hậu.
Ta ngẩng đầu nhìn Đế Hậu cùng nhau sánh vai. Đoàn Trinh nắm tay nàng ta, từng bước bước lên thềm ngọc.
Ta nghe thấy có một vài quan viên khuyên chàng nạp thêm phi tử, khai chi tán diệp.
Có người nói: “Hoàng thượng, cung nữ Chức Thu dung mạo thanh tú, ngài có thể nạp nàng làm phi, coi như không uổng công tình nghĩa bao năm qua.”
Đoàn Trinh không hài lòng, nói: “Thân phận nàng ta thấp hèn… Sao có thể làm phi tử của Trẫm.”
Ta giật mình nhận ra.
Chàng kêu ta đi đưa thư có lẽ là muốn lừa ta.
Dù sao, lời hứa cuối cùng mà chàng hứa đã không cách nào thực hiện được.
Chỉ là, vì sao chàng phải giày vò nhau như thế?
Chàng biết rõ ta sẽ không khóc lóc hay gây chuyện với chàng.
Thậm chí ta cũng sẽ không chất vấn chàng.
Ta đứng bên cạnh Đoàn Trinh, cùng chàng rảo bước trên đường gạch.
Sau khi đi một lúc lâu, cuối cùng chàng cũng dừng lại.
Ta ngẩng đầu nhìn thì phát hiện là Kỳ Lam cung.
Kỳ Lam cung đã nhiều năm không được tu sửa nên tan hoang vô cùng.
Trong sân mọc đầy cỏ dại, khắp nơi là sỏi đá.
Đoàn Trinh dường như giẫm phải gì đó, đột nhiên loạng choạng.
Ta vội vàng đưa tay ra đỡ chàng, lại phát hiện tay ta trực tiếp xuyên qua người chàng.
Chuyện gì thế này?
Ta nhìn đôi bàn tay gần như trong suốt của mình, chợt nhớ ra.
Trên đường trở về kinh thành… ta hình như đã chết.
Một cơn đau đầu dữ dội đánh úp tới, đau đến mức ta không thể nghĩ được gì khác.
Ta nghe thấy Đoàn Trinh lẩm bẩm với cái cây trong sân: “Chức Thu, sao nàng còn chưa về?”
Trong Kỳ Lam cung có hai cây ngô đồng.
Nhiều năm trước, chúng ta thường chơi đùa dưới gốc cây.
Chàng nói muốn đặt tên cho hai cái cây, một cây tên là Tiểu Thu, một cây tên Tiểu Trinh.
Mười ba năm trôi qua, không ngờ chàng vẫn còn nhớ.
Tim ta dường như bị trống một khoảng lớn.
Ta bâng khuâng tự hỏi, nếu biết tin ta chết, Đoàn Trinh liệu có rơi nước mắt vì ta?
Mấy ngày nay, công việc chàng chất cao như núi. Đoàn Trinh bận rộn phê tấu chương suốt ngày đêm. Dù là đêm khuya thì trong đại điện vẫn thắp nến sáng bừng.
Bề tôi đều thuyết phục: “Hoàng thượng, ngài hãy nghỉ ngơi một lát.”
Đoàn Trinh xoa xoa giữa hai đầu lông mày, hỏi: “Có tin tức gì của Lý Vi không?”
Ta nhớ ra rồi.
Nhóm binh lính hộ tống ta về phía bắc là ám vệ do Đoàn Trinh bồi dưỡng.
Lý Vi là đội trưởng của nhóm ám vệ đó.
Đoàn Trinh trông có vẻ rất sốt ruột.
Chàng đã mất ngủ nhiều đêm, chàng đi qua đi lại trước thư án.
“Ngày đó Trẫm đưa nàng ấy ra khỏi kinh thành là vì muốn bảo vệ nàng.”
“Bây giờ tình hình đã ổn định, kinh thành đã yên bình, nhưng nàng lại chưa trở về.”
“Nếu sớm biết như vậy, Trẫm đã đem nàng giấu ở Đông Cung, cần gì phải đưa nàng đến nơi xa như vậy?”
Ta ngây người ra.
Đoàn Trinh phái ta đi là vì muốn bảo vệ ta?
Đoàn Trinh không chống đỡ được nữa, chàng gục xuống thư án ngủ quên.
Ta bay lơ lửng phía trên, nhìn những bức tranh chàng hay vẽ gần đây.
Mỗi bức đều là ta.
Từ mười hai mười ba tuổi đến hơn hai mươi tuổi.
Trong bức tranh chàng đè dưới tay, ta mặc cát phục, đội mũ phượng, cúi đầu đứng cạnh chàng.
Ta không kiềm được khẽ bật cười.
Trong tranh của Đoàn Trinh, ta đều cụp mắt nhìn xuống.
Cũng không trách được, ngày thường ta đều cúi thấp đầu, chẳng bao giờ dám ngẩng đầu nhìn chàng.
Nghĩ lại thì có lẽ chàng không nhớ rõ dáng vẻ ta ngẩng đầu là thế nào.
Trời đã dần trở lạnh hơn.
Đặng công công rón rén khoác áo cho chàng nhưng lại khiến chàng bị đánh thức.
Đoàn Trinh ngồi thẳng dậy hỏi: “Trẫm ngủ bao lâu rồi?”
Đặng công công quỳ xuống đáp: “Hoàng thượng, ngài mới ngủ chưa đến nửa canh giờ.”
Đoàn Trinh xoa xoa cổ tay, lại hỏi: “Lý Vi đâu?”
“Vẫn chưa có tin tức gì.”
Nói xong, Đặng công công thở cũng không dám thở.
Ta cười khổ, thầm nghĩ dù chàng có hỏi vô số lần đi nữa thì cũng vô dụng, chúng ta đã không thể trở về.
Lúc này, lại có một tiểu thái giám đến bẩm báo, nói là hoàng hậu cầu kiến.
Lúc này ta mới chợt phát hiện, đã nhiều ngày như vậy, Giang Tẩm Nguyệt hình như chưa hề xuất hiện dù chỉ một lần.
Không biết vì sao Đặng công công đột nhiên dập đầu xin Đoàn Trinh thứ tội.
Ta thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi ta nhìn thấy Đoàn Trinh từ từ đứng dậy.
Chàng chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh như băng, thần sắc uy nghiêm.
Chỉ thấy Đoàn Trinh đi từng bước một tới cửa, túm cổ tiểu thái giám.
“Ngươi vừa mới nói cái gì? Ai là hoàng hậu?”
Đặng công công bò tới, quỳ rạp dưới chân Đoàn Trinh: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng hậu đi đưa thư còn chưa trở về kinh thành! Hắn ăn nói vụng về, nói sai rồi!”
Ta không hiểu tại sao Giang Tẩm Nguyệt cũng đi đưa thư?
Lúc này, tiểu thái giám lại nói: “Hoàng thượng thứ tội, nô tài sai rồi! Không phải hoàng hậu, là Giang thị, Giang thị xin gặp ngài!”
Đoàn Trinh rốt cục buông hắn ra: “Kêu nàng ta cút vào đây!”
Một lúc sau, Giang Tẩm Nguyệt đi vào, quỳ xuống thỉnh an hoàng thượng.
Nàng ta nói: “Công chúa cứ khóc không ngừng, thần… thần nữ khẩn cầu hoàng thượng cho thần nữ đưa công chúa về Giang Nam.”
Đoàn Trinh liếc nàng ta một cái: “Chi bằng Trẫm cho ngươi đưa theo công chúa đến canh giữ hoàng lăng? Coi như an ủi vong linh trên trời của tiên hoàng.”
“Hoàng thượng, công chúa dù sao cũng là muội muội của ngài, xin ngài khoan hồng!”
Ta hoàn toàn choáng váng.
Con gái của Giang Tẩm Nguyệt lại là muội muội ruột của Đoàn Trinh?
Đây là… chuyện gì thế này?
Đoàn Trinh lại nói: “Ngày đó khi ngươi ức hiếp Chức Thu, sao không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?”
Giang Tẩm Nguyệt khóc lóc nói: “Hoàng thượng, chỉ cần ngài để thần nữ về Giang Nam, thần nữ cam đoan sẽ trốn thật xa, cả đời sẽ không xuất hiện nữa. Còn có cô mẫu, bà ấy sẽ thành thật ở yên trong Khôn Ninh cung, sẽ không hỏi tới bất kỳ chuyện gì của ngài.”
Đoàn Trinh cười lạnh: “Năm đó cô mẫu của ngươi ép trẫm lấy ngươi, còn ban cho Chức Thu thuốc tránh thai.”
“Ngươi cho rằng những ân oán này có thể xóa sạch sao?”
“Ngươi đáng lý nên làm phi tử của lão già kia, vì sao lại cưỡng ép gả cho trẫm?”
Hóa ra, khi Giang Tẩm Nguyệt vào cung lần đầu, nàng ta đã bị tiên hoàng cng bức.
Hoàng hậu triệu nàng ta từ Giang Nam đến vốn muốn để nàng ta tiếp xúc với Đoàn Trinh.
Không ngờ sau khi dự xong cung yến lại xảy ra chuyện như thế.
Tiên hoàng say rượu loạn trí, thừa dịp xung quanh không ai nên đã cng bức nàng ta.
Mọi kế hoạch của hoàng hậu đều bị phá vỡ, bà ta tức giận đến mức đập vỡ hơn mười mấy bình hoa.
Giang Tẩm Nguyệt thì khóc lóc đòi tự sát.
Nhưng hai ngày sau thì mọi chuyện đã thay đổi.
Họ phát hiện ra tiên hoàng hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra vào hôm đó.
Tiên hoàng “muốn” nàng ta trong đình, đêm khuya gió lớn nên không ai nghe thấy nhìn thấy.
Hoàng hậu cho Giang Tẩm Nguyệt hai lựa chọn.
Một là làm phi tần của hoàng đế.
Hai là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, gả cho Đoàn Trinh.
Giang Tẩm Nguyệt ban đầu vẫn còn do dự, sợ bản thân không còn trong sạch, Đoàn Trinh sẽ không chịu.
Hoàng hậu trấn an nàng ta, nói nếu Đoàn Trinh muốn lên ngôi thì chàng cần có sự ủng hộ của Giang gia.
Chàng không dám không nghe.
Sau nhiều lần cân nhắc, Giang Tẩm Nguyệt đã chọn cách hai.
Hoàng đế sắp chết, Đoàn Trinh lại trẻ tuổi anh tuấn, nàng ta đương nhiên sẽ chọn người sau.
Tiếp sau đó, Giang Tẩm Nguyệt phát hiện bản thân đã mang thai.
Vì chuyện không thể trì hoãn nên đã được định đoạt như thế.
Hoàng hậu vội vàng chọn ngày cưới, bà ta đã chọn ngày gần nhất.
Bằng cách này, Giang Tẩm Nguyệt đã mang theo đứa trẻ trong bụng, gả vào Đông Cung.
Đoàn Trinh nhẫn nhịn chịu đựng, không hề nói gì với ta.
Hóa ra chàng không hề lừa ta.
Mỗi một lời chàng hứa với ta, chàng đều nghiêm túc thực hiện.
Chàng vẫn luôn đợi.
Đợi ngày chàng đứng vững, đợi ngày chàng cầm quyền trong tay.
Nhưng giờ đây, khi chàng đã đứng đầu thiên hạ.
Chàng lại không còn cơ hội tự mình giải thích với ta.
Đoàn Trinh nhìn tiểu công chúa, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Trẻ nhỏ vô tội.
Chàng cho Giang Tẩm Nguyệt và công chúa trở về Giang Nam, cấm các nàng không được trở lại.
Cung điện yên tĩnh không tiếng động.
Mũ phượng đã được làm xong, đang nằm trong tay chàng.
Đoàn Trinh mở hộp ra, cầm viên dạ minh châu trong tay rồi ngồi như vậy cả đêm.
Sau khi trời sáng, chàng triệu Đặng công công đến: “Tìm thợ thủ công giỏi nhất, khảm viên dạ minh châu này lên mũ phượng.”
Sau đó, chàng cười với bức chân dung của ta, viết một chiếu chỉ.
Ta vốn không có họ.
Nhiều năm trước, khi chúng ta ngồi dưới gốc cây nhìn lá rơi.
Lúc đó, Đoàn Trinh hỏi ta: “Chức Thu tỷ, tỷ họ gì thế?”
Ta búng mũi chàng: “Ta làm gì có họ. Cái tên Chức Thu này là do hoàng hậu nương nương ban cho.”
“Vậy nếu như tỷ được chọn thì tỷ muốn tỷ họ gì?”
Ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Vậy ta họ Diệp, đệ xem, lá cây có thể bay rất xa, nếu có gió to, thậm chí có thể bay ra ngoài tường thành!”
“Chức Thu tỷ, nếu tỷ là một chiếc lá, tỷ muốn bị gió thổi đi đâu?”
Ta suy nghĩ hồi lâu: “Vậy ta sẽ đến Công Châu, có lẽ ta đến từ Công Châu đấy. Hơn nữa nơi đó có núi có sông, phong cảnh rất đẹp.”
Ta nhìn chàng vẽ từng nét bút, viết lên chiếu sắc phong hoàng hậu:
Công Châu Diệp thị, ôn túc thục huệ, minh đức duy hinh…
Hóa ra chàng đều nhớ rõ.