Từ sau khi Ma tôn bị Ngự Hàn bắt đi, toàn bộ Ma tộc chìm vào cảnh bi thảm, bầu không khí ủ rũ ảm đạm bao trùm.
Trước đây không lâu, Ngự Hàn từng bị chúng giam giữ trong luyện ngục Vô Vọng phá vỡ gông xiềng không biết từ lúc nào, huyết tẩy từ trên xuống dưới Ma tộc, còn bắt Ma tôn có địa vị cao nhất Ma tộc!
Ma tộc vốn đang bị thương nặng còn phải nhận đả kích cực lớn, lúc này bọn chúng tụ lại trong điện Ma tộc, bàn bạc xem nên cứu Ma tộc ra khỏi tay Ngự Hàn thế nào.
“Ma tôn đa mưu, chắc chắn có thể bình yên vô sự!”
“Đúng vậy, thật ra chúng ta chỉ cần đến tiếp ứng cho Ma tôn là được, tất nhiên Ma tôn sẽ có kế bỏ trốn!”
“Nhưng lúc Ngự Hàn đưa Ma tôn đi, ngài ấy không hề phản kháng chút nào…”
“…”
Đám ma tộc không khỏi im lặng, không phải là Ma tôn không có sức phản kháng mà là không hề phản kháng.
Không biết Ngự Hàn học được thuật định thân từ đâu, lại có thể khống chế Ma tôn của chúng dễ như vậy.
Quả nhiên trước đó Ngự Hàn chỉ biết khóc lóc cầu xin chúng buông tha đều là giả vờ! Chỉ vì khiến chúng buông lỏng cảnh giác, đúng là quỷ kế đa đoan!
Lúc Ma tộc đang như con ruồi mất đầu, một Ma tộc trẻ tuổi nhiệt huyết đột nhiên gào lên: “Đừng nói nữa, chúng ta đánh thẳng vào Ngự Môn Quan! Ép chúng giao Ma tôn ra!”
“Đúng vậy, giao Ma tôn ra!”
Lời vừa dứt, lập tức được cả Ma tộc vung tay hô to.
Ngự Hàn đánh chúng một trận thì thôi, còn bắt cả Ma tôn đi khiến chúng cực kỳ nhục nhã, nhất định phải báo được thù.
Đang lúc Ma tộc sắp xuất phát, chuẩn bị xông ra ma điện đi tới Ngự Môn Quan cứu Ma tôn ra, bọn chúng thấy phía xa có một đám người đang bay nhanh về phía chúng.
Hơn ngàn người gần như đứng đầy không trung, trong miệng còn cầm vũ khí pháp bảo đủ màu, hùng hổ gào lên: “Xông lên, đánh bại Ma tộc cứu Ngự môn chủ!”
Ma tộc: “?”
Đồ mặt dày!
Bọn này còn muốn tìm các người đòi người đây!
Trong núi rừng dày cỏ, Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành giấu đi hơi thở, biến thân xong xuôi mới dẫn Tạ Tư Hành về Ngự Môn Quan.
Ba tòa cung điện to lớn hùng vĩ nằm giữa đỉnh núi Linh Sơn, Ngự Hàn chỉ vào tòa ở giữa, đắc ý nói: “Đây là chính điện của tôi.”
Tạ Tư Hành nhìn lên: “Rất đẹp.”
“Tất nhiên.” Ngự Hàn nói: “Thân là môn chủ Ngự Môn Quan, Thiên Đế tương lai của đại lục Phích Lịch thì phải có cung điện xứng tầm thân phận mới được!”
Tạ Tư Hành cười: “Ngự môn chủ muốn dẫn tôi đi tham quan à?”
Ngự Hàn nhướng mày: “Đây là vinh dự của anh.”
Nếu không phải do bug từ cục xuyên sách, sao Tạ Tư Hành có thể được chứng kiến phong thái hiên ngang của y ở thế giới Long Ngạo Thiên?
Nếu đã đến, vậy y phải cho Tạ Tư Hành tự nhiên như ở nhà, còn phải cho tất cả tiểu đệ đến bái kiến Thiên Hậu tương lai!
Tạ Tư Hành gật đầu, ý cười trong mắt càng sâu.
“Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Bọn họ đi tới chính điện, nhưng cảnh tượng mọi người bái kiến mình và Tạ Tư Hành trong tưởng tượng của Ngự Hàn lại không xuất hiện.
Xưa kia chỉ cần Ngự Hàn quay về, khắp núi trên dưới đều tụ đầy người nghênh đón y, nhưng hôm nay trong toàn Ngự Môn Quan, từ môn đồ trưởng lão cho tới chim bay thú nhảy đều không có.
Ngự Hàn nhíu mày, không biết trước khi mình tới đã xảy ra chuyện gì mà khác thường tới thế.
Nhìn dáng vẻ rối rắm không thôi của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành hỏi dò: “Chẳng lẽ là biết em bị giam ở Ma tộc, cho nên đi cứu em hết rồi?”
Ngự Hàn: “… Làm gì ngu tới vậy?”
Thiên hạ này y đánh đâu thắng đó, bất cứ lúc nào cũng không cần người tới cứu viện, bản thân y có thể lấy một địch trăm!
Ban đầu những người đi theo Ngự Hàn cũng nghĩ như vậy.
Ngự Hàn thiên phú trác tuyệt, thường có thể ngược dòng nghịch cảnh vả mặt, nâng cao sức mạnh bản thân, cho nên khi biết Ngự Hàn bị Ma tộc bắt đi, bọn họ đều cho rằng chắc chắn Ngự Hàn có ý riêng, dù sao Ngự Hàn chưa bao giờ khiến bọn họ thất vọng, đây là sự tin tưởng kiên định không thay đổi khi bọn họ đã đi theo y nhiều năm.
Nhưng bọn họ đợi mãi vẫn chưa nghe thấy tin Ngự Hàn phá vòng vây xông ra, cũng nhận định chắc chắn Ngự Hàn mai phục trong Ma tộc, muốn một mẻ hốt gọn chúng.
Mãi tới khi nghe nói Ma tộc giam giữ Ngự Hàn trong luyện ngục Vô Vọng, họ mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức cưỡi mây đuổi tới vực Ma tộc muốn đánh một trận.
Mà đúng lúc này Ma tộc lại chuẩn bị tới Ngự Môn Quan cứu Ma tôn, hai phe gặp nhau tất nhiên như nước với lửa, không ai chịu nghe ai nói một câu.
Cuộc chiến cực kỳ căng thẳng, đánh tới mức bụi bay đầy trời.
Một bên gào lên đòi Ma tộc giao Ngự Hàn ra, một bên lại gào đòi Ngự Hàn trả Ma tôn lại, không bên nào nhường bên nào, đánh tối tăm mặt mũi.
Nhưng hai người trung tâm lại nhàn nhã ngồi bên nhau, hoàn toàn không có khí thế giương cung bạt kiếm như người ngoài tưởng tượng.
Ngự Hàn dẫn Tạ Tư Hành đi mấy vòng quanh Ngự Môn Quan, cuối cùng kể lại sự tích khai tông lập phái trước kia cho hắn nghe.
Trước khi Ngự Hàn thành danh, toàn bộ đại lục Phích Lịch gió mây cuồn cuộn, yêu ma lộng hành, bách tính khổ không thể tả, cho nên mới sinh ra tu tiên, giúp đỡ chính đạo.
Thể chất củi mục của Ngự Hàn không có tác dụng nên bị gia tộc trục xuất, sau khi trượt chân rơi xuống đáy vực thì được một ông cụ áo xám nhìn trúng, dạy y toàn bộ bí kíp, y nhanh chóng kiếm được đất cắm dùi ở thế giới này.
Từ đó về sau, một người một kiếm tung hoành thiên hạ.
“Thế nhân đều nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(), không ai có thể mạnh miệng nói mình mạnh nhất thế gian.” Ngự Hàn ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, thong thả nằm trên đồng cỏ, nói: “Nhưng tôi có thể, vì tôi chính là nhân ngoại chi nhân, thiên ngoại chi thiên.”
Ngự Hàn càng muốn chứng minh y là ngoại lệ.
Tạ Tư Hành nằm bên cạnh Ngự Hàn, nghe vậy khẽ xoay đầu lại nhìn y.
Ánh nắng trên đầu hơi chói, Ngự Hàn híp mắt lại: “Nghe ngầu không, đây là lời tôi đã từng nói lúc khai tông lập phái.”
Tạ Tư Hành mỉm cười, nhớ tới tính cách Ngự Hàn, hỏi: “Chẳng lẽ cũng khắc lên bảng hiệu?”
“Sao anh biết?” Ngự Hàn cười tủm tỉm: “Chẳng qua không phải bảng hiệu mà khắc vào một miếng linh ngọc, nếu anh thấy hứng thú, tôi có thể dẫn anh đi xem.”
Trong lúc nói chuyện y chợt đứng dậy, nhổ nhánh cỏ đuôi chó trong miệng ra, lại bị người ta kéo về.
Sức kéo không nhỏ, Ngự Hàn không đề phòng lập tức ngã sấp xuống, cũng may y phản ứng nhanh, chống hai tay bên người Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn híp mắt nhìn mặt hắn từ trên cao.
Tạ Tư Hành mặc chiếc áo bào đen viền vàng, nằm trên đồng cỏ xanh ngát, mái tóc dài như mực rủ xuống, lười biếng nhìn Ngự Hàn bên trên.
“Nằm thêm lát nữa?”
“… Tùy anh.”
Ngự Hàn không nói gì thêm, lại nằm xuống.
Gió núi mát mẻ thổi qua, cỏ cây rì rào xao động, bọn họ im lặng nằm ở đây lại không hề nhàm chán.
Ngự Hàn chờ trong Ngự Môn Quan hai ngày vẫn không thấy ai.
Ngự Hàn tự do đã quen, chưa từng chờ người khác, vì thế y quyết định không chờ nữa, dẫn Tạ Tư Hành đi du lịch thiên hạ, mở mang tầm mắt về nơi y lớn lên.
Nếu ở trong thế giới hiện thực, đi du lịch phải ngồi máy bay ô tô, quá trình cũng rất phiền phức, nhưng ở đại lục Phích Lịch, chỉ cần Ngự Hàn ngự kiếm phi hành, để Tạ Tư Hành đứng trước sẽ rất thuận tiện.
Dù sao cũng là nơi mình từng đi đến khắp ngõ ngách, Ngự Hàn nắm rõ đại lục Phích Lịch như lòng bàn tay, đi đến đâu đều có thể đọc tên địa danh hoặc những gì y từng chứng kiến ở đây.
Ngự Hàn dẫn hắn tới thị trấn phồn hoa náo nhiệt, nếm thử bánh ngọt nổi tiếng nhất nơi đó, ngắm nhìn từng con phố lớn nhỏ ngập tràn khói lửa nhân gian, thời gian ở lại không hề ngắn.
Bọn họ ẩn thân tiến vào đại nội hoàng cung đi dạo một vòng, trong suốt thời gian đó không bị ai phát hiện.
Ngự Hàn còn dẫn Tạ Tư Hành tới vùng sườn núi trước kia rớt xuống bái sư, trăm năm trôi qua, dưới đáy vực cỏ dại rậm rạp sớm không còn dấu vết y từng đến đây tu luyện, nhưng Tạ Tư Hành vẫn nghiêm túc quan sát, còn hỏi Ngự Hàn rất nhiều câu hỏi.
Rời khỏi nơi này, bọn họ lại thong dong bay tới không ít nơi lớn nhỏ.
Nông thôn ruộng vườn, sông núi biển mây, cung điện nguy nga, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy bóng hình bọn họ làm bạn.
Chơi mệt rồi, bọn họ sẽ dừng chân ở linh tuyền dày linh khí, yên tĩnh tu dưỡng bên trong, Ngự Hàn còn định phô bày cơ thể hoàn mỹ trong thế giới này cho Tạ Tư Hành chiêm ngưỡng, chứng minh mình là một người đàn ông hấp dẫn.
Ngự Hàn vừa cởi áo ngoài, thậm chí còn chưa để lộ làn da bên trong đã cau mày hỏi: “Tạ Tư Hành, anh quay mặt đi làm gì?”
Tạ Tư Hành: “Đây không phải mắt tôi, không thể nhìn.”
Ngự Hàn: “…”
Vài hôm trước nhắc đến tên khốn Ma tộc, Tạ Tư Hành lại vô ý nhắc đến trước đây Ngự Hàn uống say nhận nhầm hắn với Mặc Trầm, giải thích nghi ngờ của Ngự Hàn.
Sau khi Ngự Hàn nhận ra Tạ Tư Hành đang ghen thì ngẩn ra, sau đó cười ha ha kể lại ân oán giữa y và Ma tộc.
Dù sao cũng là thế anh chết tôi sống, nếu không phải bây giờ Tạ Tư Hành nhập vào cơ thể tên khốn Ma tộc, y đã sớm đâm chết tên Ma tộc làm nhiều việc ác này rồi.
Chẳng qua câu Tạ Tư Hành vừa nói có ý gì?
Ngự Hàn rất khó hiểu, nhưng Tạ Tư Hành vẫn cố chấp không nhìn y, y cũng không thể ép Tạ Tư Hành, bằng không trông y sẽ cực kỳ bin thái.
Ngự Hàn nghĩ một lát, mặc lại áo ngoài, ngồi xuống cẩn thận lau thân kiếm Lương Âm.
Tạ Tư Hành không nhìn cũng là có ý riêng của mình, lần này hắn chỉ mượn dùng cơ thể của Ma tộc, khó đảm bảo sau này sẽ không rời đi, hắn không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy cơ thể của Ngự Hàn, dù là mình bây giờ cũng không được, dù Ma tộc không có ký ức của khoảng thời gian này sau khi hắn rời đi cũng không được.
Vì thế hắn thậm chí còn không thân mật với Ngự Hàn, cùng lắm là chỉ nắm tay nhau khiến Ngự Hàn rất rầu.
Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn cẩn thận lau kiếm, bỗng nói: “Quả nhiên em giữ nó rất kỹ.” Hắn đã thấy Ngự Hàn lau không dưới vài chục lần.
Ngự Hàn hừ khẽ: “Tất nhiên.”
Tạ Tư Hành tới gần hơn, Lương Âm trong tay Ngự Hàn lập tức phát ra ánh sáng bạc, hơn nữa còn kèm theo ý tranh giành nho nhỏ.
Dạo gần đây đều như vậy, chỉ cần Tạ Tư Hành tới gần một chút, Lương Âm đều sẽ đột ngột phản ứng, không rõ là vì bây giờ Tạ Tư Hành đang mang cơ thể của Ma tộc hay vì nhận ra Ngự Hàn có người thân thiết hơn cả nó.
Ngự Hàn vut ve thân kiếm an ủi: “Người một nhà.”
Tạ Tư Hành mỉm cười.
Ngự Hàn cưng chiều nói: “Chỉ có ngươi mới là vợ duy nhất của ta.”
Tạ Tư Hành: “…”
Vợ chồng đều có một, Ngự môn chủ đúng là biết hưởng thụ cuộc sống.
Ngự Hàn lúc ra ngoài không che giấu thân phận, thời gian qua đi, không ít người đều biết Ngự Hàn đang dạo chơi thiên hạ với một người đàn ông tuấn mỹ mặc áo bào đen.
Tin tức đến tai hai phe đang quần ẩu.
Hai bên nghe xong tin, thấy Ngự Hàn và người đàn ông áo đen đều khớp với chủ tử mình đang tìm kiếm nên lập tức đình chiến, túa ra đi tìm.
Vì hướng tìm đều chung một hướng, đội ngũ hai phe lại bất đắc dĩ cùng đồng hành, trên đường không ngừng va chạm nhau rồi lại đánh mấy trận.
Nhưng không biết vì bọn họ quá chậm hay vì Ngự Hàn và người đàn ông áo đen đổi chỗ quá nhanh, chờ bọn họ đến nơi, cả hai đã đi trước một bước.
Dù không thấy người đâu, nhưng tin đồn lại nghe không sót một chữ.
Có người nói Ngự môn chủ có hành vi thân mật với người đàn ông áo đen, tình chàng ý thiếp.
Người Ngự Môn Quan giận dữ mắng mỏ: “Nói bậy nói bạ, môn chủ chúng ta rất kiên định, không thể nào thân mật với đàn ông được!”
Có người nói người đàn ông kia dịu dàng như nước, Ngự môn chủ múa kiếm, hắn đứng một bên mỉm cười thưởng thức.
Người của Ma tộc chết cũng không tin: “Ma tôn của chúng ta không thể nào thấy tử địch đang nghịch kiếm trước mắt mà không động thủ! Lừa đảo, chắc chắn là lừa đảo!”
Người kể lại những gì đã chứng kiến nhún vai, tin hay không cũng được, dù sao gã tận mắt nhìn thấy rõ ràng.
Nếu đã không tìm được ở đây, nhóm hai bên lại tiếp tục tiến lên, dù thế nào đi nữa cũng phải thấy chủ nhân bình yên vô sự.
Ngự Hàn không biết phía sau có người đang đuổi theo bọn họ, vẫn rong ruổi dạo chơi khắp nơi với Tạ Tư Hành, muốn dẫn hắn đi ngắm nhìn non sông tươi đẹp.
Lúc đi qua một khoảng đất trống, Tạ Tư Hành bỗng đề nghị dừng chân ở đây một hồi.
Ngự Hàn chau mày: “Dừng ở đây làm gì?” Trụi lủi, chẳng có gì đẹp để ngắm.
Tạ Tư Hành: “Không phải em nói muốn thử chiến à? Tôi đánh với em.”
Trước đó Ngự Hàn thuận miệng nói muốn thử chiến, y vừa quay lại đại lục Phích Lịch, chỉ đánh một trận với đám người Ma tộc lúc phá tan luyện ngục Vô Vọng nhưng vẫn chưa đã ghiền.
Tạ Tư Hành: “Cơ thể Ma tôn hẳn rất mạnh, vừa vặn cho em luyện tập.”
Ngự Hàn hừ một tiếng: “Cũng không mạnh lắm.”
Quả thật là mạnh nhất trong Ma tộc, nhưng không phải vẫn bị y đánh bại mấy lần à.
Chẳng qua nếu Tạ Tư Hành đã nghĩ vậy, đúng lúc Ngự Hàn cũng đang nổi hứng, cho nên đáp xuống chuẩn bị đánh nhau một trận với Tạ Tư Hành.
Mà Ma tộc và và đội ngũ Ngự Môn Quan chạy tới vừa lúc nhìn thấy cảnh triền đấu ấy.
Đao quang kiếm ảnh, linh khí và ma khí va chạm tóe lửa dữ dội.
Hai phe nhìn thấy cảnh này đều vui mừng không thôi: Quả nhiên tất cả đều chỉ là tin đồn, Ngự môn chủ/ Ma tôn không quên mục đích, đánh tiếp đi!
Nhưng bọn họ chưa vui được lâu, chỉ thấy cuộc chiến đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông áo đen mỉm cười, nhân lúc Ngự Hàn chưa vào thế đã biến ra một vòng hoa tươi không biết từ đâu đội lên đầu y.
Ngự Hàn ngẩn ra, không lấy xuống ngay mà tiện tay kéo một nhánh cỏ vẩy lên đầu người đàn ông như đang chơi đùa, có qua có lại.
Ma tộc & Ngự Môn Quan: “…?”
Chú thích:
() Ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn, nôm na là núi cao còn có núi cao hơn.