“Tôi đổ em?”
Nghe thấy câu này, Tạ Tư Hành bỗng thấy buồn cười.
Hắn đang định nói gì đó, Trần Lập Quỳnh đúng lúc quay về sảnh chính, dường như thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, chặn lại nói: “Hai cậu định về à? Hay là muộn rồi, ở lại nhà họ Trần nghỉ ngơi một đêm được không?”
Nói cho cùng chuyện đêm nay cũng có một phần trách nhiệm của Trần Lập Quỳnh, ông có lòng muốn đền bù, muốn giữ bọn họ lại một đêm để tiếp đãi thật tốt.
Tạ Tư Hành đang định bảo không cần, Ngự Hàn lại đồng ý luôn: “Được.”
Tạ Tư Hành đảo mắt nhìn y, không hiểu y định làm gì, nhưng cuối cùng không từ chối.
Trần Lập Quỳnh cười: “Vậy để tôi sai người chuẩn bị một phòng.”
“Một phòng không đủ.” Ngự Hàn vươn hai ngón tay, nói: “Hai phòng.”
Trần Lập Quỳnh sửng sốt, thầm nghĩ hai vợ chồng này muốn chia phòng ngủ?
Chẳng lẽ là cãi nhau? Không phải vừa rồi còn rất ổn hay sao?
Trần Lập Quỳnh đưa mắt dò xét Tạ Tư Hành, phát hiện không có gì khác thường, mà mình thân là người ngoài không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy được, để tôi cho người đi thu xếp, hai cậu ở đây tạm nghỉ trước.”
Trần Lập Quỳnh đi rồi, Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn cong môi: “Hai phòng?”
Ngự Hàn ngáp một cái: “Đương nhiên. Chắc giám đốc Tạ cũng không muốn chia sẻ giường với người khác đâu nhỉ?”
Tạ Tư Hành không đáp, ánh mắt hơi chững lại, lướt qua khuôn mặt buồn ngủ của Ngự Hàn, mãi một lúc sau mới nói: “Tùy em.”
Nói xong, hắn nói gì đó với người hầu rồi đứng dậy rời đi.
Ngự Hàn vừa thêm Wechat của tổng biên tập tòa soạn báo, đang vui vẻ trò chuyện với người kia, không để ý Tạ Tư Hành rời khỏi từ lúc nào, nhưng một lát sau có người hầu đưa đồ ngọt vào phòng cho y.
Đêm nay Ngự Hàn đi xã giao nên chưa ăn gì cả, những món đồ ngọt này đưa lên rất đúng lúc.
Ngự Hàn đưa mắt nhìn ra cửa, Tạ Tư Hành chưa quay về, mà y cũng đang đói, vậy không chờ hắn nữa.
Y cắn vài ba miếng hết một miếng bánh ngọt, thấy hơi khát nên vươn tay định cầm ly rượu một bên.
“Cất rượu đi, lấy ly nước trái cây cho em ấy.”
Tạ Tư Hành đi gọi điện quay về, thấy Ngự Hàn lại muốn uống rượu, cau mày cất tiếng.
Người hầu đứng một bên đáp lời, lập tức cất sạch số rượu trên bàn.
Ngự Hàn: “…”
Có Long Ngạo Thiên nào uống nước trái cây không?
Ngự Hàn lập tức phản kháng: “Đừng!”
Tạ Tư Hành quay đầu, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc.
Ngự Hàn: “Phiền cô mang ly nước đá qua đây, cảm ơn.”
Tạ Tư Hành: “…”
Người hầu đứng bên cạnh nhìn Tạ Tư Hành, Tạ Tư Hành khẽ hất cằm: “Nghe em ấy đi.”
“Vâng.”
Người hầu nghe theo chỉ thị, nhanh chóng bưng ly nước đá lên.
Ngự Hàn quả thật rất đói, y ăn hết một miếng bánh gato rồi lại ăn một phần đồ ngọt khác mới có cảm giác sống dậy.
Tạ Tư Hành ngồi một bên, thầm nghĩ có thể vui vẻ chơi trong lúc này cũng chỉ có mình Ngự Hàn.
Chờ đến lúc Ngự Hàn ngừng ăn, Tạ Tư Hành im lặng nãy giờ mới hững hờ nói: “Ngự Hàn… Đây là tên thật của em à.”
Trước đó Tạ Tư Hành đã sớm muốn hỏi vậy, chỉ có điều mãi mà không tìm thấy cơ hội.
Đây là lần đầu Tạ Tư Hành chính thức gọi tên y.
Không phải Lâm Hàn mà là Ngự Hàn, giống như một kiểu công nhận phát ra từ miệng hắn.
Giọng nói của Tạ Tư Hành trầm thấp từ tính, cuốn hút như tiếng đàn Cello, lúc đọc tên Ngự Hàn cũng như mang theo hàm ý khó tả.
“Đúng vậy.” Ngự Hàn không thấy câu hỏi của hắn có gì bất thường, thản nhiên chùi mép: “Sao hả?”
Ánh mắt Tạ Tư Hành nặng nề nhìn y, hỏi ra câu hỏi hắn đã suy tư rất lâu: “Rốt cuộc mục đích của em là gì.”
Thật ra hắn muốn hỏi loạt hành động đêm nay của Ngự Hàn đến cùng là vì tự vệ hay vì cảm hóa hắn.
Làm tất cả mọi thứ với hắn tới tận giờ, rốt cuộc là có mục đích gì.
Ngự Hàn khựng lại: “Mục đích?”
Dù không biết vì sao Tạ Tư Hành hỏi vậy, nhưng y vẫn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mỉm cười: “Ln đỉnh tu tiên, đứng giữa ngạo thế, có Ngự Hàn này sẽ có trời! Tất nhiên tôi muốn vạn vật chư thiên đều quy về dưới tôi.”
Tạ Tư Hành: “…”
Đến chết Tạ Tư Hành vẫn không ngờ mình nhận được đáp án này.
Quả nhiên đã no nên có sức hẳn.
Hắn quan sát vẻ mặt Ngự Hàn thật lâu, dường như đang xác nhận y không nói nhầm.
Nhưng có vẻ Ngự Hàn đúng là nghĩ như vậy, thậm chí ánh mắt biểu cảm không có chút sơ hở.
Tạ Tư Hành im lặng thật lâu mới nói: “Không hiểu nổi em.”
Không hiểu nổi hành vi không bị ràng buộc và tư duy kỳ lạ của Ngự Hàn, cả việc vì sao mỗi một hành động của hắn đều vượt ngoài dự đoán như vậy.
Nhưng càng như thế hắn càng tò mò, muốn biết dưới vẻ mặt không hề sợ hãi của y có phải còn có ý đồ nào khác.
“Tất nhiên.” Ngự Hàn cười: “Kiêu của gia sao anh hiểu được.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn nâng tay, xoa xoa ấn đường đau nhức.
Là lỗi của hắn, đáng lẽ hắn không nên hỏi câu vốn không thể nhận lấy đáp án bình thường.
Chẳng qua bầu không khí kỳ lạ này không kéo dài lâu, rất nhanh đã có người hầu đến báo cho Ngự Hàn rằng phòng đã được chuẩn bị xong xuôi.
Kết cấu biệt thự nhà họ Trần gần giống với nhà họ Tạ, bên ngoài là vườn hoa, tầng một biệt thự là chỗ mời khách và ăn cơm ngày thường, tầng hai là phòng cho khách, từ tầng ba trở lên là khu vực tư nhân của chủ.
Ngự Hàn đi theo người hầu rời khỏi phòng khách, tiến thẳng lên tầng hai, dừng trước một cánh cửa.
Người hầu nói: “Đây là phòng của anh.”
Ngự Hàn gật đầu, lại hỏi: “Thế Tạ Tư Hành thì sao?”
Người hầu chỉ sang căn phòng sát bên: “Đây ạ.”
“Ừm.”
Sát bên mà thôi, không cần quan tâm.
Ngự Hàn cảm ơn người hầu rồi đẩy cửa đi vào.
Quả thật hôm nay y rất mệt, đơn giản là không muốn lặn lội nên mới đồng ý với Trần Lập Quỳnh ở lại nhà họ Trần một đêm, dù sao đối với y, nhà họ Trần hay nhà họ Tạ đều như nhau.
Dù là nhà họ Tạ thì chẳng qua chỉ là chỗ cho y tạm nghỉ chân thôi, lúc nào cũng muốn rời đi.
Ngự Hàn vào phòng tắm rửa, thay áo choàng tắm người hầu chuẩn bị sẵn, lúc ra khỏi phòng tắm, y phát hiện cuối căn phòng còn có một ban công có thể nhìn thấy vườn hoa bên ngoài.
Lúc này có cảnh đẹp, tâm trạng Ngự Hàn cũng không tệ, muốn thưởng thức phong cảnh nhà họ Trần một chút nên đi ra ban công.
Gió đêm đầu thu se se lạnh, quét đi chút hơi nóng còn vương lại trên da khi vừa ra khỏi phòng tắm, cũng coi như dễ chịu.
Ngự Hàn đang đứng trên ban công hóng gió, đột ngột quay qua, nhìn thấy Tạ Tư Hành ở ban công bên cạnh.
Ngự Hàn: “…”
Tạ Tư Hành cũng nhìn thấy y: “…”
Không cần nghĩ nhiều, gần như có thể biết nguyên nhân ngay lập tức.
Có lẽ là cụ Trần lo bọn họ cãi nhau, cho nên muốn nhúng tay giảng hòa cho bọn họ, vì để thúc đẩy sự hòa hợp giữa họ nên cố tình sắp xếp cho hai phòng gần nhau.
Hai phòng gần cũng thôi đi, hai ban công còn gắn liền một chỗ, muốn thông cửa dễ như trở bàn tay.
Có lẽ Tạ Tư Hành cũng không ngờ Trần Lập Quỳnh sẽ sắp xếp như vậy, cho nên lúc nhìn thấy Ngự Hàn thì khẽ nhướng mày.
Hắn nhìn vào khoảng cách giữa mình và Ngự Hàn, giọng nói mang theo ý cười nho nhỏ khó phát hiện: “Cụ Trần lo quá rồi, dù có cách nhau vạn dặm vẫn có người có thể nhẹ nhàng nhảy qua.”
Nếu có người ở đây sẽ nghe ra Tạ Tư Hành đang ám chỉ Ngự Hàn.
Ngự Hàn không phải người ngu, đương nhiên y cũng nghe ra, Tạ Tư Hành đang lật lại chuyện y nhảy sân thượng bệnh viện.
“Người anh nói không phải là tại hạ đấy chứ.” Ngự Hàn mỉm cười: “Nói đúng lắm, chút năng lực cỏn con ấy tôi vẫn phải có.”
Tạ Tư Hành: “…”
Tên này cố ý giả bộ không hiểu ý mỉa ngầm à?
Quả nhiên không thể đối xử với y bằng tư duy bình thường của con người được.
Ban đầu khi Ngự Hàn thấy Tạ Tư Hành thì định quay người đi về, nhưng y nghĩ lại, ban công này cũng không phải của mình Tạ Tư Hành, dựa vào đâu mà y phải đi, muốn đi cũng phải là Tạ Tư Hành đi trước.
Y lập tức xem đây là một trận chiến giữa đàn ông, mà sân thượng này là chiến trường.
Vì thế Ngự Hàn tỏ ra bình tĩnh, hai tay chống lên lan can ban công, thầm nhủ: “Được đấy, không khí rất mát mẻ.”
Đáy mắt Tạ Tư Hành xẹt qua tia hứng thú, cũng không quan tâm y mà cầm lấy ly nước bên cạnh uống một hớp.
Chắc hẳn Tạ Tư Hành vừa ra khỏi phòng tắm, hắn mặc một bộ áo choàng tắm tơ lụa, cổ áo hơi phanh ra để lộ đường cong lng nguc hoàn hảo bên trong.
Trên ngực còn có giọt nước thuận theo đường cong trượt xuống, dần dần len lỏi vào khu vực tối bí mật phía trong áo tắm.
Phần tóc đen ướt rủ trước xương mày, bên dưới là đôi mắt đen sâu, lúc nào cũng mang theo tính công kích lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Khuôn mặt cấm dục và hơi thở của giống đực bao phủ quanh người Tạ Tư Hành hài hòa đến lạ, trong bóng đêm lại càng thần bí, gợi cảm hơn mấy phần.
Ngự Hàn vốn đang ngắm cảnh, nhìn ngắm một hồi, đôi mắt lại chuyển sang chỗ Tạ Tư Hành.
Dáng người Tạ Tư Hành quá đẹp, chỗ nào cũng cực kỳ hợp ý, là kiểu cơ thể mà y tha thiết mơ ước.
Ngự Hàn nhìn một lát, hậm hực hỏi hệ thống: “Khi nào tôi mới có thể luyện được như Tạ Tư Hành?”
Hệ thống vô tình gạt đi: [Kiếp này không có cơ hội đâu, để kiếp sau đi]
Ngự Hàn: “?”
Ngự Hàn: “Biết thế nào là long tử nổi giận, trăm vạn thây phơi không?”
Hệ thống sợ muốn chết, vội nói: [Thật ra vẫn còn một cách tốt hơn giúp anh có được cơ thể hoàn mỹ như thế]
“Là gì?”
Sự thật chứng minh không một Long Ngạo Thiên nào có thể chống lại sức hấp dẫn ấy, quả nhiên Ngự Hàn đã bị nó thu hút.
Hệ thống cười hì hì: [Có được Tạ Tư Hành rồi, anh sẽ có ngay thể xác hoàn hảo nhé, không chỉ ngày nào cũng được nhìn mà còn có thể sờ nắn hôn hít đó ~]
“Ồ.” Ngự Hàn cười lạnh: “Quả nhiên cậu vẫn chưa từ bỏ tà tâm.”
Nhưng mà…
Ngự Hàn lại liếc qua chỗ Tạ Tư Hành.
Nếu y có thể có được thân xác hoàn hảo như Tạ Tư Hành, vậy đêm nay đánh với hai con gà rù Nghiêm Cừ chỉ cần một chiêu nhẹ nhàng.
Quả nhiên vẫn bị hạn chế phát huy.
Ngự Hàn không nhịn được thở dài: “Nếu tiên lực vô thượng của tôi vẫn còn…”
Hệ thống không nhịn được hỏi: [Còn thì sao, ký chủ định làm gì?]
Ngự Hàn: “Cướp xác.”
Hệ thống: [???]