Quả thật đêm nay Ngự Hàn phải tham dự buổi xã giao, buổi sáng lúc Nhan Hoài Bạch ký hợp đồng đã tiện nhắc tới, đồng thời hỏi y đêm nay có mặt được không.
Nói xã giao cũng không hẳn, chính xác hơn là một buổi thương hội nghiên cứu và giao lưu thảo luận, nghe nói sẽ có rất nhiều nhân vật trong giới làm ăn có mặt, Nhan Hoài Bạch cũng là một trong số đó.
Thật ra mấy hôm trước Ngự Hàn đã nhận được thiệp mời, nhưng lúc đó y không đồng ý ngay.
Tính chất của thương hội chính là để cung cấp cơ hội cho người giới làm ăn mở rộng quan hệ, trao thời cơ cho nhau, tham gia thương hội một là quan hệ, hai là thu thập thông tin, dù có vẻ rất nhiều lợi ích nhưng cũng sẽ có một ít đá ngáng chân, vừa lợi vừa hại.
Lý do Ngự Hàn vẫn còn do dự là vì tạm thời chưa hiểu rõ hệ thống của thương hội, vốn định bảo Phó Nhàn tìm kiếm thêm tài liệu, y cân nhắc thêm nên tham dự hay không.
Nhưng Nhan Hoài Bạch nhắc đến một cái tên khiến Ngự Hàn không còn do dự nữa, lập tức đồng ý.
Nguyên nhân rất đơn giản, cái tên Nhan Hoài Bạch nhắc đến chính là người Ngự Hàn muốn gặp.
Khác với những lần xuyên sách trước, thế giới y xuyên nhầm tới lần này là một cuốn tiểu thuyết Lục Giang kinh điển, kinh điển của nó bao hàm rất nhiều nguyên tố.
Cậu chủ thật giả, nuôi chim hoàng yến, cưỡng ép yêu, cưa lại vợ cũ, ánh trăng sáng, thế thân v…v… Có thể nói là nguyên tố như nồi cám heo, khiến Long Ngạo Thiên chỉ biết ngược gió vả mặt như Ngự Hàn phải thốt lên cái vòng này quá loạn.
Từ lúc Ngự Hàn xuyên sách tới nay đã thấy không ít nhân vật nguyên bản, nhân vật quan trọng hay phản diện chỉ thấy mỗi Tạ Tư Hành, hai nhân vật chính trong sách vẫn chỉ nghe tên không thấy dáng.
Người Nhan Hoài Bạch nhắc tới chính là phó hội trưởng thương hội Phong Cảnh Dư, là công chính trong sách.
Điều này khiến Ngự Hàn không khỏi hứng thú.
Công chính trong sách là một nhân tài mới nổi, vừa lộ diện đã có tiếng tăm vang dội trong thương giới, hắn tiếp nhận công ty từ gia đình, chưa tốn năm năm đã đưa công ty lên tầm cao mới, thậm chí có thể sánh với Tạ Tư Hành dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng trước đây, vô số người bắt đầu so sánh hắn với Tạ Tư Hành.
Lúc đó Tạ Tư Hành đã là bá chủ tiếng tăm vang xa trong giới thương nghiệp quốc nội, không chỉ thủ đoạn độc ác, nỗi đau mất vợ cũng khiến hắn xem Lâm Hàn như ánh trăng sáng duy nhất trong đời, trong một lần tình cờ gặp thụ chính làm hắn nảy sinh hứng thú đối với người mang nét giống Lâm Hàn.
Thế là vì để bảo vệ thụ chính, công chính lúc này cũng gần như chiếm lĩnh toàn bộ thị trường kéo Tạ Tư Hành lên chiến trường, lấy thế anh chết tôi sống.
Tạ Tư Hành thủ đoạn ngang ngược, công chính cũng không hề chịu thua, hai người đấu nhau tới hơn nửa quyển sách vẫn chưa phân thắng bại.
Nhưng trong lúc công chính đấu trí đấu dũng với nhân vật phản diện Tạ Tư Hành còn tiện thể ngược thân ngược tâm thụ chính như chim hoàng yến, đi được nửa đường lại quay đầu cua vợ mệt nghỉ, cuối cùng nhờ hào quang nhân vật chính đánh bại Tạ Tư Hành, đoạt lấy tập đoàn họ Tạ rồi ôm người đẹp về, có thể nói bội thu cả tình yêu lẫn sự nghiệp.
Hiểu hết tuyến truyện gốc, Ngự Hàn như xem hết một bộ phim đầy máu chó.
Y gõ đầu hệ thống: “Lục Giang các cậu kch thích thế à?”
Lúc y còn đang hô hào đừng khinh con nhà nghèo, công thụ chính cũng đã gần diễn đến phân cảnh +, bảo y nhịn kiểu gì nổi.
Hệ thống vô tội nói: [Theo lý mà nói, lúc đó ký chủ và công chính còn chưa gặp nhau…]
Trong cốt truyện gốc, Lâm Hàn cứ luôn nấp dưới cánh chim của Tạ Tư Hành, đương nhiên sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để gặp nhân vật chính, chỉ khi vai đỡ đạn Lâm Hàn chết rồi, nhân vật phản diện như Tạ Tư Hành mới chính thức bước vào tuyến kịch bản chính, đấu đá với công thụ chính.
Nhưng vì Ngự Hàn đi lối đi riêng, kịch bản gốc không biết đã sớm bị đá bay đi đâu.
Cũng vì như vậy, hai con đường ban đầu vốn mãi mãi không va vào nhau vào một ngày yên bình nào đó đột nhiên giáp mặt.
Ngự Hàn trầm ngâm hỏi: “Lâm Hàn là ánh trăng sáng của Tạ Tư Hành, cho nên hắn xem một nhân vật chính khác như thế thân?”
Hệ thống: [Có thể hiểu là vậy. Nhưng ký chủ cũng biết đấy, nhiệm vụ cảm hóa của chúng tôi đã thất bại rất nhiều lần, cho nên tuyến thời gian chưa bao giờ kéo dài đến lúc công thụ chính ra sân, vì vậy nếu anh đối đầu với công thụ chính, tôi sẽ không thể trợ giúp anh được gì]
Từ lần đầu tiên thế giới bắt đầu mất cân bằng, Tạ Tư Hành đã phản sát ngay từ khi công chính vừa ra sân.
Mà sau đó vì tuyến thời gian không ăn khớp, mỗi một đời ký chủ hệ thống nhắm vào đều không sống nổi đến lúc công thụ chính lên sàn, cho nên hệ thống cũng không biết sự phát triển về sau.
Dù sao nó cũng chỉ là một hệ thống cảm hóa, trừ chuyện cảm hóa Tạ Tư Hành ra, những chuyện còn lại không nằm trong phạm vi của nó.
Thật ra Ngự Hàn có thể sống đến bây giờ đã vượt ngoài ý muốn của hệ thống, cho nên dạo này nó mới không dạy Ngự Hàn làm việc, bởi vì nó nhận ra có thể mình không cao tay bằng Ngự Hàn…
Ngự Hàn lại không thèm quan tâm: “Trợ giúp của cậu bản tôn cũng không dùng được.”
Hệ thống: [Hức]
Tuy nói thì nói thế, hệ thống vẫn ngây thơ hỏi: [Nhưng mà ký chủ này, chắc anh không đi đâu nhỉ?]
Lúc nó nói lời này đã cực kỳ đuối, bởi vì nó biết tính Ngự Hàn, có lẽ người bình thường sẽ lựa chọn tránh mặt đứa con số mệnh, nhưng Ngự Hàn thì khác, y chỉ thích khiêu chiến những thứ bất khả thi.
Quả nhiên một giây sau, Ngự Hàn vả vào mặt nó: “Đi chứ, tất nhiên phải đi rồi.”
So với hệ thống đang lo lắng, Ngự Hàn lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Y nói: “Trong thế giới của tôi, tôi cũng là nhân vật chính.”
Nhân vật chính có một không hai, không thể thay thế.
Hệ thống uất nghẹn, lại cảm thấy câu nói này khá có lý.
Chẳng lẽ nó cũng sắp bị lý luận Long Ngạo Thiên của Ngự Hàn đồng hóa rồi?
Ngự Hàn muốn lấy được thành tựu hoàn hảo, cho nên nhất định phải trở thành người mạnh nhất thế giới này, vừa hay y cũng muốn nhìn xem công chính rốt cuộc là dựa vào đâu mà đánh bại được Tạ Tư Hành được coi như mạnh nhất lúc này.
Một khi Ngự Hàn đã nảy sinh chủ ý, dù là ai cũng không thể thay đổi, hệ thống thấy thế chỉ có thể yên lặng thở dài.
Cứ nứt đi, dù sao cũng đã thành ra vậy, nứt thêm chút nữa thì hỏng thêm được bao nhiêu chứ.
Hệ thống hít một hơi thật mạnh.
Ngự Hàn kết thúc công việc, bảo lái xe đến địa điểm tổ chức thương hội, là một khách sạn năm sao.
Biết Ngự Hàn sẽ đến, Nhan Hoài Bạch đã sớm chờ ở cửa, thấy y xuống xe liền mỉm cười bước đến, đi với y vào sảnh.
Đúng như Nhan Hoài Bạch nói, thương hội lần này có quy mô rất lớn, những người đến đều là nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh.
Ngự Hàn quan sát một lát, nhận ra những người từng gặp trong bữa tiệc sinh nhật của cụ Trần lần trước.
“Lát nữa cậu có thể gặp hội trưởng và phó hội trưởng rồi.” Nhan Hoài Bạch nói khẽ với Ngự Hàn: “Chắc cậu chưa rõ, phó hội trưởng tuổi trẻ tài cao, trong vòng năm năm ngắn ngủi đã đưa công ty mình thừa kế lên gấp mấy lần, quả là một nhân vật tầm cỡ.”
Y hệt nguyên tác, không chệch một ly.
Ngự Hàn mỉm cười: “Thế à, thế lát nữa tôi phải nhìn cho kỹ mới được.”
Nhan Hoài Bạch thấy Ngự Hàn có vẻ cũng hứng thú với phó hội trưởng, cho nên nói thêm vài câu cho y nghe.
Qua lời giới thiệu của anh ta, Ngự Hàn càng hiểu rõ hơn về công chính.
Công chính, hay còn là cậu chủ Phong Cảnh Dư của tập đoàn nhà họ Phong, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú đáng kinh ngạc, sau khi thừa kế công ty lại càng đưa công ty đi lên gấp mấy lần trong vòng năm năm, từ đó về sau, giới làm ăn bắt đầu đồn thổi hắn là thiên tài kinh doanh mới.
Mà người được gọi như vậy chỉ có Tạ Tư Hành.
Vì mối quan hệ vi diệu này, thậm chí có người còn hi vọng Tạ Tư Hành đối đầu với Phong Cảnh Dư, tốt nhất còn có thể so bì cao thấp.
Nhưng Tạ Tư Hành lại không thèm xem nhà họ Phong ra gì, không chỉ vô số lần làm ngơ lời mời của nhà họ Phong, đến cả cụ Trần có mối quan hệ tốt với Tạ Tư Hành cũng chưa từng mời bất cứ người nhà họ Phong nào tham gia tiệc sinh nhật của mình.
Cho đến tận hôm nay, chưa một ai được tận mắt nhìn thấy hình ảnh Tạ Tư Hành cùng xuất hiện với cậu chủ này.
Mọi người không đoán được thái độ của Tạ Tư Hành, lại không thấy ý nhắm vào nhà họ Phong từ hành vi của Tạ Tư Hành, cho rằng Tạ Tư Hành không thèm để ý tới nhà họ Phong thật.
Dù sao đối với Tạ Tư Hành mà nói, nhà họ Phong hay thậm chí là Phong Cảnh Dư vẫn còn thua kém hắn.
Ngự Hàn nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ.
Nhưng không chờ y nghĩ được bao nhiêu, hội trưởng thương hội, cũng chính là ông cụ bạc tóc mai đã bắt đầu lên sân khấu phát biểu.
Ngự Hàn nghe vài câu thì không nghe tiếp nữa, chỉ đơn giản là thúc đẩy mọi người xã giao, có vấn đề gì có thể dùng lời giải quyết.
Mục đích y tới không phải để nghe cái này.
Ánh mắt Ngự Hàn rà soát bên trong, lại không phát hiện bóng dáng Phong Cảnh Dư đâu.
Dựa theo miêu tả của Nhan Hoài Bạch, cậu chủ tập đoàn họ Phong là một người đàn ông mặt mày tuấn lãng, khí chất trầm ổn, Ngự Hàn tìm một vòng mà không thấy.
Chẳng lẽ không tới?
Ngự Hàn nhăn mày, lúc này hội trưởng thương hội đã phát biểu xong, đi thẳng tới chỗ y và Nhan Hoài Bạch.
“Hoài Bạch, đây là giám đốc Ngự mà cậu nói?” Khuôn mặt hội trưởng trông rất hiền lành: “Quả thật rất trẻ, cũng có tinh thần đấy.”
Ngự Hàn khẽ nhếch môi, nở nụ cười lễ phép: “Chào hội trưởng Hàn.”
Hội trưởng Hàn quen biết Nhan Hoài Bạch đã lâu, nghe Nhan Hoài Bạch kể mới muốn đích thân đến thăm hỏi Ngự Hàn.
Nếu đúng như Nhan Hoài Bạch nói, vậy Ngự Hàn không phải ếch ngồi đáy giếng, cần phải đầu tư từ sớm.
Chẳng qua ban nãy khi hội trưởng Hàn đứng phát biểu trên sân khấu đã chú ý đến Ngự Hàn đứng cạnh Nhan Hoài Bạch, thầm nghĩ còn trẻ như vậy thì có chỗ nào hơn người đây?
Dù sao thiên tài như Tạ Tư Hành và Phong Cảnh Dư trên thế giới này cũng không nhiều.
Chẳng qua hội trưởng Hàn vẫn tin tưởng vào mắt nhìn của Nhan Hoài Bạch, cho nên mới đích thân xuống sân khấu, trò chuyện mấy câu với Ngự Hàn.
Nói chuyện rồi mới biết từng câu của Ngự Hàn nhuốm đầy khí chất, không phải thứ người thường có được mà mang khí thế của kẻ thượng vị, khiến hội trưởng Hàn động lòng.
“Giám đốc Ngự này, hôm nay tiếp đãi không chu toàn, không biết cậu tham dự rồi có suy nghĩ gì?” Hội trưởng Hàn dò hỏi: “Có muốn gia nhập thương hội của chúng tôi, trở thành hội viên không?”
Ngự Hàn không đồng ý ngay: “Cảm ơn sự ưu ái của hội trưởng Hàn, chờ tôi nghĩ kỹ sẽ trả lời ông.”
Hội trưởng Hàn mỉm cười, biết chuyện này không nên gấp gáp: “Được, vậy tôi sẽ chờ câu trả lời của giám đốc Ngự.”
Hội trưởng Hàn đi rồi, Ngự Hàn vẫn không thấy bóng dáng Phong Cảnh Dư đâu, cũng không định ở lại, quay qua nói với Nhan Hoài Bạch: “Tôi đi trước đây.”
“Được.” Nhan Hoài Bạch cũng nhận ra Ngự Hàn không hứng thú lắm, cho nên không câu kéo ở lại.
Ngự Hàn quay người ra khỏi sảnh chính, định về nhà luôn.
Chẳng qua y đang mải nghĩ chuyện trong lòng, không để ý mình càng đi càng lệch, khung cảnh xung quanh cũng càng lúc càng yên tĩnh.
Lúc qua cửa phòng nào đó, bên trong bỗng có tiếng đàn ông gầm nhẹ vọng ra.
“… Vì sao em lại đối xử với anh như vậy?!”
Ngự Hàn bước chậm lại, ngẩng đầu, bấy giờ mới nhận ra mình đi nhầm đường.
Y dừng lại, quay người định quay về, trong phòng lại có tiếng đàn ông gắt gỏng gào lên: “Anh đối xử với em chưa đủ tốt à? Rốt cuộc em muốn gì? Muốn mạng anh ư, cho em được không?!”
Sau câu nói này còn kèm theo tiếng bịch vang dội, nghe như cơ thể đập vào vách tường.
Ngự Hàn: “…”
Đây là chuyện riêng của người khác, y không muốn nghe cho lắm, vì vậy nhấc chân định bỏ đi.
Nhưng một giây sau, một giọng nam nghe có vẻ hơi yếu ớt nhưng lại vô cùng quật cường vọng ra: “Đủ rồi… Anh tha cho tôi đi, anh chỉ xem tôi như đồ chơi mà thôi, anh buông tha tôi, tôi cũng buông tha anh, được không?”
“Ha, không thể nào! Dù xem như đồ chơi, anh cũng phải giam em cạnh anh, em đừng hòng trốn thoát.”
Ngự Hàn chau mày.
Giam giữ bất hợp pháp? Thú vị rồi đây.
Y quay lại nhìn cửa căn phòng kia, bỗng nhiên dừng bước.
Cuộc chiến trong phòng dường như vẫn chưa kết thúc, chỉ nghe nam sinh trẻ cầu xin thêm mấy câu, không biết câu nói nào chọc gã đàn ông kia nổi giận mà bên trong có tiếng xung đột vọng ra.
Đang lúc Ngự Hàn suy xét có cần gọi bảo vệ tới hay không, cánh cửa đột nhiên bật mở, một nam sinh mặc áo hoodie, mặt mũi trắng bệch lảo đảo chạy ra, sau lưng như có thú dữ đuổi theo cậu ta.
Nam thanh niên vừa thấy Ngự Hàn, đôi mắt ngập nước sáng rực lên.
“Cứu, cứu tôi với… Xin anh đấy!”
Ngự Hàn đứng im không nhúc nhích, nam sinh lại như người chết trôi vớ được cọc gỗ nổi, lảo đảo vọt đến chỗ Ngự Hàn.
Mà trong căn phòng phía sau cậu ta, Phong Cảnh Dư âm trầm đi tới, âu phục phẳng phiu có lẽ vì vừa hoạt động mạnh nên dính mấy nếp nhăn, trên khuôn mặt tuấn tú có dấu tay đỏ hồng.
Hắn nghe thấy nam sinh cầu cứu, cười lạnh, từ từ tới gần: “Qua đây, xem em còn muốn chạy đi đâu?”
Nam sinh hoảng sợ liên tục lùi về sau, mãi tới khi va vào người Ngự Hàn.
“Không, tôi sẽ không về với anh!”
Phong Cảnh Dư tiếp tục cười lạnh, khuôn mặt càng âm u, hắn đi từng bước tới chỗ bọn họ, sắp đi đến tới nơi.
“Cậu vừa nói, xin tôi?”
Ngự Hàn lười biếng nói, nam sinh đột nhiên quay đầu, trong mắt lóe lên tia sáng hi vọng.
“Đúng vậy! Cầu xin anh, tôi không muốn đi với anh ta…”
“Vậy xem như cậu xin đúng người rồi.” Ban đầu Ngự Hàn không có hứng xen vào chuyện của người khác, nhưng người ta đã chạy tới trước mặt y cầu xin, y cũng không thể vờ như không thấy.
“Tôi khuyên anh đừng nên dây vào, anh biết tôi là ai không?”
Phong Cảnh Dư nhận ra Ngự Hàn đang muốn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, âm trầm nói: “Cút ngay, bằng không tôi sẽ khiến anh không sống nổi ở thành phố A đâu.”
Ngự Hàn cười khẩy, không lùi bước như hắn nghĩ.
Nếu người bình thường nghe thấy vậy đã sớm nhượng bộ rút lui, nhưng Ngự Hàn lại là ngoại lệ.
“Người nên cút là cậu.” Ngự Hàn thản nhiên nói: “Tôi đếm đến mười, cậu cút ngay đi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”
Hiển nhiên Phong Cảnh Dư không ngờ Ngự Hàn còn phách lối hơn mình, càng không ngờ Ngự Hàn đếm thật.
“Một, hai, ba, bảy, chín…”
Phong Cảnh Dư: “?”
Phong Cảnh Dư: “Anh vừa đếm kiểu gì đấy?”
“Không thấy à? Tôi đang muốn đánh cậu.” Ngự Hàn hờ hững: “Mười. Hết giờ rồi, xem ra cậu không muốn cút.”
Đây là lần đầu tiên Phong Cảnh Dư thấy người ngông nghênh trước mặt mình tới thế, không khỏi nổi giận.
Hắn đang định nói tiếp, nhưng một giây sau, thanh niên vốn đang lười biếng lại bốc ra khí thế ngút trời.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Phong Cảnh Dư rất khó tưởng tượng khí chất một người thay đổi nhanh như vậy, nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt hắn.
Khí thế trên người Ngự Hàn mạnh mẽ như ngưng tụ từ biển máu, đến cả Phong Cảnh Dư cũng thấy sợ hãi.
Phong Cảnh Dư nói: “Anh có chắc muốn đối nghịch với tôi không, tôi là…”
Ngự Hàn cười lạnh: “Trên trời ba trăm vạn kiếm tiên, thấy tôi cũng phải tỏ ra phục tùng hết mình! Cậu là cái thá gì.”
Phong Cảnh Dư: “…?”
Phong Cảnh Dư: “Anh có ý gì?”
Vì sao người này có thể cuồng ngạo như vậy? Không phải là có chống lưng đấy chứ?
Phong Cảnh Dư bắt đầu do dự.
Ngự Hàn không thèm quan tâm hắn, nói với nam sinh sau lưng: “Đứng xa một chút.”
Nam sinh: “À, vâng…”
Cậu ta cũng không biết Ngự Hàn định làm gì, nhưng giữa âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Ngự Hàn mang theo mệnh lệnh khiến cậu ta vô thức tuân theo.
Cậu ta nhìn bóng lưng Ngự Hàn, bỗng cảm thấy cực kỳ vững chãi.
Trên mặt Phong Cảnh Dư cũng mang theo mấy phần đề phòng: “Tôi cảnh cáo…”
Hắn còn chưa dứt câu cảnh cáo, động tác của Ngự Hàn đã đi trước hắn một bước.
Hệt như cơn mưa rào, tới đột ngột mà nhanh.
Thậm chí Phong Cảnh Dư không thấy rõ Ngự Hàn bắt đầu như thế nào, tầm mắt của hắn bắt đầu liên tục lùi ra sau, mãi tới khi lưng hắn va vào tường mới chật vật dừng lại.
Hình ảnh này trong mắt người khác là cơ thể hắn bay ra xa ba, bốn mét theo hình vòng cung, sau khi đáp xuống còn lăn trên đất hai vòng.
“Hừ.” Ngự Hàn nhăn mày thu chân.
Vẫn chưa được.
Trước đây y đánh một quyền có thể lui vạn ma, một chân san phẳng Bình Sơn, hít một hơi cũng khiến người khác cực kỳ sợ hãi, nếu là trước kia, người này đã bị y đánh cho hồn bay phách tán.
Ngôn Sở trơ mắt nhìn Phong Cảnh Dư bay ra ngoài, mắt trợn to như chuông đồng, mãi không nói gì.
Mà Ngự Hàn vẫn yên ổn đứng đó, đến cả góc áo cũng nhuốm màu thế gian chỉ mình ta.
“Này.” Ngự Hàn nói: “Phục chưa?”
Phong Cảnh Dư nằm im trên đất, nhưng Ngôn Sở lại thấy ngón tay hắn hơi run lên.
Có lẽ người khác không biết, nhưng Ngôn Sở hiểu Phong Cảnh Dư lại rất rõ hắn đang giả vờ.
Ngôn Sở: “…”
Đánh không lại nên giả chết đúng không.
Ngự Hàn không phát hiện sự bất thường của hắn, hừ một tiếng, thầm nghĩ mới đá cái đã choáng, cũng chẳng tới đâu.
Y quay lại nói với Ngôn Sở: “Xong rồi, cậu đi đi.”
“Nhưng mà…” Ngôn Sở cảm giác mình không thể đi, bằng không nhất định Phong Cảnh Dư sẽ điên cuồng trả thù người này.
Tên điên Phong Cảnh Dư gì cũng làm được.
“Yên tâm, tôi có cách.” Dường như nhìn thấu nỗi lo của Ngôn Sở, Ngự Hàn nhẹ nhàng lấy điện thoại ra: “Alo, cảnh sát đấy à, tôi muốn báo án, tôi bắt được một tên bin thái thích giam giữ trái pháp luật.”
Ngôn Sở: “…”
Phong Cảnh Dư: “???”
Lúc Tạ Tư Hành đi tới đồn cảnh sát, tâm trạng phức tạp hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Ban nãy hắn nhận được một cuộc điện thoại, đối phương tự xưng là người của sở cảnh sát, gọi hắn tới đón người nhà.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Tư Hành là lừa đảo, sau đó nhớ lại, đúng là nhà hắn có người có thể vào đồn công an bất cứ lúc nào.
Nhận ra điểm ấy, Tạ Tư Hành khó có khi cạn lời.
Trải nghiệm này rất mới lạ, cũng khiến hắn nhức đầu.
Rốt cuộc phải đi xem mới biết tình huống ra sao, cho nên Tạ Tư Hành tạm dừng công việc, lái xe đến sở cảnh sát.
Vừa đi vào, Tạ Tư Hành lập tức nhìn thấy Ngự Hàn nổi bật trong đám người.
Y đang lấy lời khai, cảnh sát trước mặt hỏi một câu, y lại đáp một câu.
Cảnh sát: “Sao cậu lại có mặt ở đấy?”
Ngự Hàn: “Tham gia thương hội, lạc đường.”
Cảnh sát: “Chuyện xảy ra như thế nào?”
Ngự Hàn: “Người bị hại cầu cứu, cho nên tôi giúp đỡ.”
Cảnh sát: “Cậu đánh người ta tổng cộng bao nhiêu lần?”
Ngự Hàn: “Chỉ một đạp.”
Cảnh sát bình tĩnh hỏi: “Trên mặt cậu ta còn có dấu tay.”
“À, cái đó không phải tôi làm.” Ngự Hàn nói: “Tôi chỉ dùng nắm đấm, không dùng bàn tay, rất ảnh hưởng tới uy nghiêm.”
Cảnh sát gật đầu ghi lại, hỏi tiếp: “Có tiền án không?”
Ngự Hàn: “Tạm thời không có.”
Tạ Tư Hành: “…”