Tạ Tư Hành nói xong, Ngự Hàn mỉm cười, vừa đắc ý vừa thỏa mãn nói: “Tự anh nói đấy.”
Một khi bắt được cơ hội phản kích, y sẽ không nương tay.
Thứ Tạ Tư Hành sắp nghênh đón là thế phản kích dời sông lấp biển, ngầm chảy cuồn cuộn!
“Ừ, là tôi nói.” Tạ Tư Hành hứng thú ừ một tiếng, hắn muốn nhìn xem Ngự Hàn muốn hắn trả như thế nào.
Dù nhìn từ góc nào, người thua thiệt không phải là hắn.
Tạ Tư Hành nhếch môi, âm cuối vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy Ngự Hàn mỉm cười, ngay sau đó có bóng đen bao phủ trước mặt hắn.
Ngự Hàn xoay người, dng chân ngồi lên thân Tạ Tư Hành, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể xuống.
Sức nặng và cảm giác cưỡng ép khiến hơi thở Tạ Tư Hành chững lại.
Hắn híp mắt nhìn Ngự Hàn bên trên.
Ánh đèn phác họa rõ hình dáng thanh niên, mắt y cụp xuống, ngồi nhìn mình từ trên cao, con ngươi mang theo cao ngạo lóa mắt và ý cười ranh mãnh.
Yết hầu Tạ Tư Hành nhấp nhô, giọng nói khàn khàn: “… Nhất định phải vị trí này à?”
“Ừ, không thì sao.” Ngự Hàn nhướng mày, cụp mắt cân nhắc tư thế của bọn họ, cảm thấy như vậy mới có thể phơi bày sự mạnh mẽ của bản thân, rửa sạch mối thù hôm nay.
Tạ Tư Hành không nói gì, đôi mắt trầm xuống.
“Vậy em ngồi cho vững, đừng để bị ngã.”
Ngự Hàn cười lạnh: “Nực cười!”
Để chứng minh, y vươn tay bắt lấy cổ áo Tạ Tư Hành, cúi người hôn chóc lên môi hắn.
Ngự Hàn hôn xong, đang định lui lại châm chọc Tạ Tư Hành mấy câu, hắn lại bọc lấy phía sau y không biết từ bao giờ, lòng bàn tay chụp cổ y, nhẹ nhàng ấn xuống.
Hai cái đầu vừa tách ra chưa được một giây lại lần nữa dán chặt vào nhau.
Tạ Tư Hành nâng cằm, hôn nhẹ lên môi y.
Ngự Hàn chỉ thoáng ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp liền nhanh chóng chiếm thế thượng phong trong trận chiến này.
Tạ Tư Hành để y tùy ý cướp đi quyền chủ động, đôi con ngươi đen như mực lóe lên ý cười rồi lại nhanh chóng khuất dưới vẻ dng tình.
Ngự Hàn không am hiểu kỹ xảo hôn, y chỉ xem đây là trận chiến không thể thua, ngây ngô đấu đá lung tung, hôn tới mức răng môi Tạ Tư Hành tê rần, sau đó càng sa vào màn cọ xát dữ dội.
Đầu ngón tay khuất dưới lớp tóc Ngự Hàn trượt về phía sau, bắt lấy cái tai nóng bừng của y, hơi thở Tạ Tư Hành càng lúc càng nặng nề, lại muốn xem thử Ngự Hàn có thể làm được tới đâu, cho nên mặc kệ y muốn làm gì thì làm, hệt như tướng quân rong ruổi sa trường, đánh đâu thắng đó.
Không biết qua bao lâu, Ngự Hàn mới ân xá không tấn công nữa.
Lúc tách ra, cả hai đều thở hồng hộc, cơ thể nóng lên như vừa qua một trận chiến ác liệt, thậm chí không phân thắng bại.
Ngực Tạ Tư Hành lên xuống rất nhanh, hắn th dốc, phun ra hơi thở nóng rực.
Hắn nở nụ cười, giọng khàn đặc: “Giám đốc Ngự giỏi thật.”
Rõ ràng ngây thơ không biết gì nhưng vẫn làm hắn suýt nữa mất kiểm soát.
Vốn tưởng Ngự Hàn không hiểu, nhưng Tạ Tư Hành không ngờ sự ngây thơ trúc trắc của y khiến hắn bị trêu chọc đến mất khống chế, suýt nữa phá vỡ rào cản.
Trạng thái của Ngự Hàn không khá hơn Tạ Tư Hành là bao, y không biết lấy hơi, suýt nữa hôn tới ngạt thở, nhưng nghe hắn nói vậy vẫn vui vẻ đắc ý: “Còn cần anh nói?”
Y mạnh như vậy, đương nhiên làm gì cũng rất giỏi.
Ngự Hàn tự nhận thắng được một trận nên tâm trạng rất tốt, ngả ngớn câu cằm Tạ Tư Hành nói: “Đi theo anh, anh đây sẽ không để anh chịu thiệt.”
Tạ Tư Hành: “Bị thiệt rồi.”
Ngự Hàn chau mày: “?”
Tạ Tư Hành bật cười, vươn tay bóp khuôn mặt đỏ ửng của Ngự Hàn, giọng nói khàn đặc mang theo u oán: “Khơi lửa người ta lên, sao có thể làm như không liên quan gì tới mình?”
Ngự Hàn sững sờ: “… Sao cơ?”
Tạ Tư Hành nhìn y thật sâu.
Vừa rồi bọn họ quấn lấy nhau dữ dội như thế, cơ thể Tạ Tư Hành lún sâu xuống lớp đệm, phần cổ áo đều bị giật ra hơn phân nửa để lộ làn da đỏ ửng vì dng tình phập phồng theo hơi thở, khuôn mặt góc cạnh cũng rất quyến rũ.
Ngự Hàn nhanh chóng hiểu ra hắn đang ám chỉ gì.
Nhận ra nhiệt độ bùng nổ của cơ thể dưới thân và cảm giác tiêu chuẩn không thể làm lơ cách một tầng vải, Ngự Hàn bỗng nghẹn ứ.
Cuối cùng y cũng biết biểu cảm sâu xa lúc Tạ Tư Hành vừa hỏi y có cần ngồi tư thế này không là ý gì rồi.
Ngự Hàn không biết nên nói sao để diễn tả tâm trạng phức tạp lúc này của mình.
Y trèo xuống, nhìn bóng lưng Tạ Tư Hành đi vào phòng tắm, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Cũng không đúng.”
Cơ thể to cao của Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, xoay người lẳng lặng nhìn y.
Ngự Hàn: “Thật ra tôi đang nhịn.”
Y không bình tĩnh như Tạ Tư Hành nghĩ, y cũng là một người đàn ông máu huyết sôi trào, không thể giữ vững bình tĩnh sau khi trải qua trận chiến kịch liệt như vậy.
Chỉ là y không nói ra mà thôi.
Ngự Hàn ngẫm nghĩ, chợt nói: “Hay là chúng ta so tài đi?”
Y không tin mình không sánh bằng Tạ Tư Hành ở phương diện này.
Tạ Tư Hành: “…?”
Vẻ mặt hắn kỳ quặc, câm nín nhìn biểu cảm phấn khích của Ngự Hàn.
Vô vàn lời nói cuối cùng biến thành một câu hỏi ngắn gọn —— “Cái này em cũng muốn so?”
Ngự Hàn: “Không được à?”
Tạ Tư Hành nhịn: “Không được.”
Nói xong câu ấy, Tạ Tư Hành nện bước chân nặng nề đi vào phòng tắm.
Cửa đóng sập trước mắt, Ngự Hàn: “Hừm??”
Được lắm, xem ra Tạ Tư Hành sợ rồi.
Ngự Hàn nằm trên giường nghĩ thầm, chẳng lẽ không sợ nhịn hỏng à?
Biết có lẽ Tạ Tư Hành sẽ ở trong hơi lâu, Ngự Hàn không chờ hắn nữa, tìm một góc thoải mái nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Y đã sớm buồn ngủ, chẳng qua là vừa rồi bị Tạ Tư Hành hôn nên lên tinh thần, bây giờ cơn buồn ngủ lại trỗi dậy.
Chờ Tạ Tư Hành đi ra đã thấy y nghiêng người ngủ.
Tạ Tư Hành khẽ nhướng mày, đi đến bên giường xác nhận Ngự Hàn đã ngủ say thật, không phải cố ý vờ ngủ để phản đòn mình.
Nhất thời Tạ Tư Hành không biết nên tức hay nên cười.
Ngự Hàn hiểu bản thân rất rõ, quả thật có thể nhịn, y làm người khác không ngủ nổi, còn mình lại nằm trên giường ngáy o o.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, trong tình huống không chuẩn bị bất cứ thứ gì, hắn không thể để tình hình phát triển đến mức không thể nào chấm dứt, chí ít không thể không có màn dạo đầu làm người khác bị thương.
Tạ Tư Hành lại nằm lên giường, tắt đèn.
Lúc nằm chung giường với Ngự Hàn, trong lòng hắn thấy lo hơn là chờ mong.
Thảm án từng bị đạp xuống giường ba lần một đêm vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cho nên ban đầu Tạ Tư Hành không tới gần Ngự Hàn quá mà giữ một khoảng cách ngắn.
Cũng may lúc Ngự Hàn không say xem như ngoan ngoãn, không xuất hiện tình trạng đánh nhau vào nửa đêm.
Đêm nay chứng không thể ngủ ở nơi xa lạ của Tạ Tư Hành như được chữa trị, quanh mũi có hơi thở mát lạnh trên người Ngự Hàn khiến trái tim hắn vô cùng thư thả.
Một đêm không mộng mị, Tạ Tư Hành chưa bao giờ ngủ say như đêm nay.
Chất lượng giấc ngủ của Ngự Hàn vẫn luôn ổn định, ngủ thẳng một giấc tới hừng đông.
Sau khi tỉnh lại, ổ chăn bên cạnh đã trống không, Ngự Hàn ngồi dậy, thấy Tạ Tư Hành đã mặc đồ chỉn chu, đang cúi đầu sửa lại cúc áo sơ mi trên ống tay.
Tạ Tư Hành cụp mắt, vẻ mặt bình thản, khí chất đàn ông trầm ổn được ánh nắng ban mai chiếu sáng không sót thứ gì.
Hắn chỉnh xong ngẩng đầu, thấy Ngự Hàn đã dậy, đang dùng ánh mắt đánh giá quan sát mình.
“Dậy khi nào vậy.” Tạ Tư Hành đi qua, mỉm cười: “Nhìn gì?”
Ngự Hàn lười biếng nói: “Đột nhiên phát hiện anh rất đẹp trai.”
Xứng đáng làm người của y.
Có lẽ không ngờ Ngự Hàn sẽ nói vậy, Tạ Tư Hành không khỏi sửng sốt, hàng mày lập tức giãn ra.
Một lát sau, hắn như nhớ ra gì đó, điềm nhiên như không nói: “Thế so với Lương Âm thì sao?”
“Lương Âm?” Nghe thấy cái tên này, Ngự Hàn thoáng khựng lại: “Sao đột nhiên lại nhắc tới cái tên này?”
Tạ Tư Hành nhìn y, thong thả nói: “Lần trước em gọi nó trong khách sạn.”
Ngự Hàn: “?”
Ngự Hàn: “Rồi anh nhớ tới giờ luôn?”
Tạ Tư Hành: “Ừ, hai người có quan hệ thế nào?”
Lần trước trong khách sạn, lúc Ngự Hàn vừa dậy chưa tỉnh táo, ban đêm lại mơ về giấc mơ kia nên tưởng mình vẫn còn ở thế giới trước, cho nên thốt ra cái tên này.
Tuy Ngự Hàn đã giải thích là bạn, Tạ Tư Hành vẫn để bụng.
Dù sao cũng là người có thể khiến Ngự Hàn nhớ tới đầu tiên sau khi tỉnh ngủ, Tạ Tư Hành nghĩ chắc hẳn không chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.
Ngự Hàn mím môi không trả lời.
Tạ Tư Hành nhìn y, thở dài nói: “Được rồi…”
“Được thôi, không lừa nổi anh.” Ngự Hàn cướp lời trước, trông còn bất đắc dĩ hơn hắn: “Thật ra không chỉ là bạn, Lương Âm là vợ tôi.”
“…” Tạ Tư Hành khẽ giật mình, tim trong ngực cũng ngừng đập theo.
Hắn im lặng thật lâu mới nói: “Có ý gì?”
Ngự Hàn: “Thì là ý kia chứ sao.”
Tạ Tư Hành nhìn y chằm chằm, muốn tìm ra dấu vết dối trá trên mặt y nhưng không có, Ngự Hàn rất thẳng thắn, đôi con ngươi trong trẻo như có thể nhìn thấu đáy.
Tạ Tư Hành chau mày: “Ngự Hàn, em nói cho rõ ràng, rốt cuộc em với cô ta có quan hệ như thế nào.”
Ngự Hàn nhận ra cảm xúc Tạ Tư Hành dao động, y khó hiểu: “Vợ chứ gì, có thể chẻ củi thái thịt, còn chém người thay tôi.”
“… Chẻ củi thái thịt, chém người thay em?”
Tạ Tư Hành sợ hãi, Ngự Hàn lại để người ta làm loại chuyện này.
“Đúng, nhân tiện gọi tôi dậy hàng ngày.” Ngự Hàn thở dài: “Ầy, có khoảng thời gian tôi nghèo kiết xác, tất cả tiền đều dồn vào nó hết, đúng là phí tiền.”
Mặt Tạ Tư Hành càng lúc càng đen như đang cố gắng nhẫn nhịn.
Qua một lúc lâu, hắn nhắm mắt lại: “Được rồi… Vậy hai người đã cắt đứt hoàn toàn chưa?”
Hắn có thể không quan tâm tới quá khứ của Ngự Hàn, nhưng hắn phải biết rõ chuyện này.
Ngự Hàn khẽ chau mày, dường như đang nghĩ câu hỏi này không thể trả lời.
“Vì sao không trả lời?” Đôi mắt tĩnh mịch của Tạ Tư Hành nhìn y, giọng nói càng trầm thấp: “Chưa cắt đứt sạch sẽ hay vẫn còn thích?”
Thấy Ngự Hàn không nói gì, Tạ Tư Hành cười lạnh: “Nếu đã vậy, sao em còn muốn trêu chọc tôi?”
“Vì thích anh chứ sao.” Ngự Hàn chau mày, khó hiểu hỏi: “Còn cần lý do nữa à?”
Tạ Tư Hành bị câu tỏ tình đột ngột của y dội ngược, hơn nữa Ngự Hàn còn mặt không đỏ tim không đập, nói một cách thẳng thắn hùng hồn.
Dưới ánh nắng dìu dịu, đôi mắt y sáng tỏ nghiêm túc mang theo vẻ hoang mang, không hiểu vì sao mới sáng sớm mà Tạ Tư Hành đã nổi nóng như vậy, thậm chí còn nghi ngờ do đêm qua nín hỏng.
Bị Ngự Hàn nhìn thế, dù trong lòng Tạ Tư Hành uất nghẹn giận dữ tới đâu cũng nhanh chóng tan sạch.
Tạ Tư Hành hắng giọng, ngón tay thon dài day ấn đường, chỉ thấy vừa đau đầu vừa thất vọng.
Hắn lờ mờ nhận ra bây giờ mình đã hoàn toàn xiêu đổ trước Ngự Hàn, vậy mà lại có ý đồ dù Ngự Hàn đã có người khác, hắn cũng phải liều lĩnh cướp y về độc chiếm, khiến trong lòng Ngự Hàn vĩnh viễn chỉ có một mình hắn.
Tạ Tư Hành quay mặt, âm thanh khàn khàn mang theo ý chấp nhận hiện thực sau khi đi qua tang thương: “Thích cùng lúc hai người, em không thấy mệt à?” Ngự Hàn không mệt nhưng hắn mệt.
Ngự Hàn: “…?”
Ngự Hàn không nhịn nổi nữa: “Anh nói gì thế, Lương Âm là kiếm, sao lại đòi tôi cắt đứt sạch sẽ với một thanh kiếm?!”
Tạ Tư Hành nghe vậy quay phắt đầu lại, khuôn mặt hóa đá: “… Kiếm?”
Nhìn biểu cảm kỳ quặc của Tạ Tư Hành, Ngự Hàn thoáng trầm ngâm, bỗng nhiên sực tỉnh: “À, quên mất các anh không gọi kiếm là vợ, lỗi tôi lỗi tôi.”
Ngự Hàn đột nhiên hiểu rõ mọi thứ chợt nhận ra: “Chẳng lẽ anh tưởng “vợ” là vợ thật đấy hả?”
Tạ Tư Hành mím chặt môi, quay đầu sang một bên khiến người khác không thấy rõ mặt mình.
Nhưng đôi tai đỏ ửng lại làm lộ suy nghĩ của hắn, Ngự Hàn vừa thấy liền lăn ra giường cười nghiêng ngả.
Tạ Tư Hành nghiến răng: “Buồn cười vậy à?”
Ngự Hàn: “Ha ha, cười chết.”
Tạ Tư Hành: “…”