Ngự Hàn nhướng mày, đôi mắt sáng trong, tất cả đều là cưng chiều và dung túng với Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành há môi, dường như có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn không nói gì, chỉ khắc họa mặt y thật kỹ bằng đôi con ngươi tĩnh mịch.
Hắn hít một hơi thật sâu, dần bình tĩnh lại: “Ừ.”
Lần thứ ba Ngự Hàn quay lại phòng Tạ Tư Hành, sửa cửa sổ đóng mãi không được thay đồ đần kia, đồng thời cực kỳ hài lòng với tay nghề sửa chữa của mình.
Cũng chỉ có Ngự Hàn ở đây mới có thể sửa cửa sổ hoàn hảo như thế.
Ngự Hàn cảm thấy quả nhiên mình chính là hóa thân vạn năng, trên thế giới này không có gì làm khó được y.
Y quay đầu hếch cằm, đắc ý hỏi Tạ Tư Hành: “Được rồi, lần này anh không cần lo nữa rồi chứ?”
Tạ Tư Hành đứng sau lưng Ngự Hàn, không nhìn bệ cửa sổ y dễ dàng sửa lại chăm chú nhìn y, khuôn mặt còn trầm hơn bóng đêm bên ngoài.
Im lặng một lát, hắn đang định cất tiếng, Ngự Hàn đã cướp lời hắn, mỉm cười: “Không cần phải cảm ơn, mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”
Lại nữa, biểu cảm quen thuộc và giọng điệu cưng chiều.
“…”
Tạ Tư Hành: “Được.”
Vì để tránh phòng Tạ Tư Hành lại xảy ra vấn đề gì, Ngự Hàn cẩn thận kiểm tra trong ngoài phòng một phen, xác nhận không còn gì hỏng hóc mới nói: “Đi đây, đừng nhớ tôi!”
Ngự Hàn nói xong chuẩn bị vượt qua Tạ Tư Hành.
Lúc đi qua người Tạ Tư Hành, hắn khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy tay y, ngăn cản động tác đi ra ngoài.
“Ngự Hàn,” Hắn nói: “Ban đầu tôi cứ tưởng em giả vờ không hiểu.”
Bây giờ hắn biết rồi, thật ra Ngự Hàn không hiểu ý hắn.
Tạ Tư Hành cụp mắt nhìn y, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt: “Bình thường thông minh lắm, sao tới lúc này lại chậm hiểu như vậy?”
Ngự Hàn khẽ chau mày: “Chậm hiểu gì?”
Ngự Hàn vừa sửa cửa sổ thay Tạ Tư Hành, thuận tay xắn ống áo ngủ lên, đến giờ vẫn chưa thả xuống.
Lòng bàn tay nóng bỏng của Tạ Tư Hành chạm vào cánh tay trần của y, nhiệt độ như men theo dây thần kinh truyền vào tim khiến Ngự Hàn tạm quên mất nên làm gì, chỉ sững sờ nhìn Tạ Tư Hành tới gần.
“Không có gì hỏng cả.” Tạ Tư Hành kéo y tới bên cạnh, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc: “Đều do tôi làm.”
Ngự Hàn thoáng sửng sốt, cảm nhận Tạ Tư Hành kéo mình vào ngực, lại cọ cằm lên hõm vai y.
Cơn ngứa ngáy khiến Ngự Hàn bừng tỉnh, nhìn cơ thể cao lớn trước mặt gần như phủ lên y, cánh tay mạnh mẽ vòng quanh thân như đang hút lấy hơi ấm trên người y.
Ngự Hàn nhanh chóng xâu chuỗi lại hành vi vừa rồi của Tạ Tư Hành, dần rút ra một suy luận đáng kinh ngạc.
“Tạ Tư Hành, chẳng lẽ anh…” Ngự Hàn nói: “Là người cuồng phá đồ à?”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn câm nín hồi lâu, lại nặng nề thở dài, hơi thở nóng rực phun lên cổ Ngự Hàn.
Ngự Hàn mất tự nhiên giật giật, cảm giác khoảng da kia nhanh chóng nóng lên.
“Không phải.” Tạ Tư Hành vươn tay đè lại phần cơ thể không an phận của y, thong thả nói: “Tôi muốn em chủ động mời tôi.”
“Mời gì?” Ngự Hàn nói: “Không phải anh đang mời tôi sửa đồ giúp anh à?”
Y nghĩ một lát, lại nói: “Cuồng phá đồ với thợ sửa đồ, rất hợp đôi.”
“…”
Có lẽ Tạ Tư Hành bị mạch não kỳ diệu của Ngự Hàn chấn động, mãi không nói gì.
Lòng bàn tay ghì vào gáy Ngự Hàn, hắn nghiến răng nói: “Ba lần đến mời mà em không định ở lại à?”
Ngự Hàn: “Đại Vũ trị thủy đi qua nhà ba lần còn chưa ghé thăm, không phải tôi vào mấy lần rồi còn gì?”
Tạ Tư Hành: “…”
Bây giờ miệng lưỡi lại trơn như bôi dầu.
Tạ Tư Hành hoàn toàn bị Ngự Hàn chọc giận tới bật cười, cánh tay đặt bên hông y siết chặt.
Hắn cúi đầu ghé vào gần mặt Ngự Hàn, hơi thở ấm áp luồn qua tai y: “Vậy tôi nói thẳng.”
Hắn thì thầm: “Ngự Hàn, tối nay ở lại được không?”
Ngự Hàn: “…”
Ngự Hàn im lặng hồi lâu, cơ thể cũng bất động như một bức tượng điêu khắc.
Tạ Tư Hành khẽ lay y, trong mắt lóe lên ý cười: “Sao không nói gì?”
Ngự Hàn: “Quần cả buổi trời chỉ vì vậy?”
Tạ Tư Hành: “Ừ.”
Ngự Hàn lười biếng nói: “Nói thẳng không được à, cần gì phải lòng vòng thế?”
“Lỡ nói thẳng dọa em chạy mất thì sao đây?” Tạ Tư Hành: “Tôi sẽ chịu tổn thất rất lớn.”
Ngự Hàn hừ cười, vươn tay đẩy b nguc kề sát của Tạ Tư Hành: “Cảm phiền nhường đường.”
Tạ Tư Hành: “Làm gì?”
Ngự Hàn: “Đi lấy gối chứ gì, hay là anh cho tôi mượn tay ngủ một đêm?”
Tạ Tư Hành khẽ cười: “Cũng không phải không được.”
Hắn thả Ngự Hàn ra, cái ôm thoáng trống rỗng.
Người giây trước vừa còn ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, vào lúc hắn thả ra, bóng lưng đã biến mất trước cửa.
Nhưng chỉ giây lát sau, Ngự Hàn đã lại xuất hiện trước cửa, một tay ôm gối đầu, tay kia ôm hộp đen.
Thấy Ngự Hàn ôm theo cái hộp đen đến, Tạ Tư Hành nhướng mày không nói gì.
Nhưng chỉ nửa phút sau, Tạ Tư Hành lại nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn hơi do dự: “Nhất định cứ phải đặt nó ở đầu giường à?”
Ngự Hàn: “Tất nhiên rồi.”
Y mở nắp hộp, phơi bày thanh kiếm cổ lóe lên ánh sáng lành lạnh, cẩn thận đặt lên đầu giường, thậm chí chỉ cần vươn tay là có thể sờ tới.
Ấn đường Tạ Tư Hành đập thình thịch, cứ có cảm giác nửa đêm Ngự Hàn sẽ rút kiếm ra xiên cho mình một nhát.
Ngự Hàn bày kiếm xong, nói với Tạ Tư Hành vẫn đứng bên giường: “Ngẩn ra đó làm gì?”
“Không có gì.”
Tạ Tư Hành đè cảm giác kỳ lạ xuống, đi ra tắt đèn rồi mới tới bên mép giường, vén chăn lên nằm xuống cạnh Ngự Hàn.
Cơ thể Ngự Hàn rất nóng, chỉ nằm trên giường mấy phút đã hun ổ chăn nóng hừng hực, Tạ Tư Hành vừa nằm xuống đã có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người y, đủ để khiến người khác yên lòng.
Chiếc giường này được xem là lớn, nếu một mình Tạ Tư Hành nằm vào có thể hoàn toàn ngủ đủ, nhưng bỗng nhiên có hai người đàn ông trưởng thành nằm vào lại có vẻ hơi chật, chỉ cần lơ đãng vươn tay vươn chân sẽ chạm đến đối phương.
Trừ lúc uống say, tướng ngủ của Ngự Hàn luôn rất ổn định, cũng tránh tiếp xúc tay chân với Tạ Tư Hành.
Dù đây không phải lần đầu ngủ chung một giường với Ngự Hàn, nhưng hai lần trước Tạ Tư Hành đều muốn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với y, không dựa gần y như hôm nay.
Hơi thở Ngự Hàn đều đều, hàng mi yên lặng che khuất đôi mắt như đã ngủ, đến cả độ phập phồng ngực cũng theo quy luật.
Tạ Tư Hành lặng lẽ ngắm nhìn, đột nhiên vươn dài tay kéo Ngự Hàn vào ngực.
Người vốn tưởng đã ngủ lập tức mở mắt, đôi mắt còn sáng hơn trăng treo trên trời, giọng điệu chắc nịch: “Tôi biết ngay mà!”
Tạ Tư Hành muốn giữ y lại quả nhiên không có ý tốt.
Cũng may y đi vào hang hổ, đào ra bộ mặt thật quỷ kế đa đoan của Tạ Tư Hành.
“Ừ.”
Tạ Tư Hành ứng tiếng, nghe như đang cười.
Bàn tay vòng sau lưng Ngự Hàn lật một cái, xoay người kia lại như lật bánh nướng, lng nguc dán chặt lên phần lưng gầy của y, bàn tay nóng đặt lên bụng dưới Ngự Hàn, ấn y về phía mình.
Đột nhiên bị ôm từ phía sau bằng tư thế sát như vậy, Ngự Hàn thoáng sững sờ, chờ phản ứng lại mới nói: “Anh muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Tạ Tư Hành gác cằm lên vai y: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tay hơi trống thôi.”
Ngự Hàn: “…”
Tạ Tư Hành nói đừng nghĩ nhiều là đang muốn y nghĩ nhiều đúng không?
Ngự Hàn mơ mơ màng màng, muốn hỏi rốt cuộc hắn có ý gì, nhưng hơi thở sau lưng dần ổn định khiến y chỉ có thể nuốt ngược lời vào bụng.
Lại một lát sau: “Được rồi…”
Lời thì thầm của Ngự Hàn rơi vào tai Tạ Tư Hành, người sau lưng lẳng lặng nhoẻn miệng cười.
Sau khi tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng đêm, chỉ có ánh trăng dìu dịu lọt qua khe cửa sổ rọi lên đất, chiếu sáng bầu không khí mập mờ.
Ngự Hàn không buồn ngủ, lng nguc dán sau lưng như mặt bàn ủi vừa nóng vừa cứng, đến cả bàn tay đặt trên cơ bụng y cũng cực kỳ nóng.
Cơ thể y vốn đã nóng sẵn, không có nghĩa y quen với nhiệt độ nóng cháy như vậy.
Dù Tạ Tư Hành không ôm chặt y, Ngự Hàn lại cảm thấy cơ thể nóng đến kỳ lạ, hơn nữa tránh không nổi cái ôm ấy.
Ngự Hàn nhớ lại lần mình đi làm nhiệm vụ ở thế giới nào đó đã từng bất cẩn bị kẻ địch giam cầm giữa biển lửa cực nóng, bây giờ cảm giác này không khác khi ấy là bao.
Nghĩ đến mình đang bị dày vò, Tạ Tư Hành thì đi gặp Chu Công, Ngự Hàn bỗng bực bội, y không ngủ được, Tạ Tư Hành cũng đừng hòng!
Đang định làm gì đó đánh thức người phía sau, giọng nói khàn khàn của Tạ Tư Hành lọt vào tai: “Ở những nơi xa lạ, tôi sẽ không ngủ được.”
Ngự Hàn bỗng sững lại.
“Tôi đã hình thành thói quen cảnh giác bất cứ lúc nào, vì tôi không biết khi nào mở mắt, những thứ mình có sẽ hóa thành hư không.”
Ngự Hàn cảm nhận lng nguc rung lên của hắn lúc nói chuyện, bên tai lại là âm thanh từ tính làm y mâu thuẫn, không biết nên tập trung vào đâu.
“Đã lâu rồi tôi chưa được ngủ ngon.” Tạ Tư Hành nói: “Lần công tác này cũng thế, tôi nằm trong khách sạn không thể ngủ nổi.”
Ngự Hàn lên tiếng: “Chờ đã, vậy cả tuần anh không ngủ à?”
Y khá ngạc nhiên, thế thì Tạ Tư Hành còn sống mà về được quả là kiên cường, đến cả y cũng bái phục chịu thua.
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Cũng không đến nỗi.”
Ngự Hàn: “À, vậy anh làm thế nào?”
“Những lúc không ngủ được sẽ nhớ tới em.” Tạ Tư Hành bình thản nói: “Nhớ đến em ở cạnh tôi, tôi sẽ yên tâm.”
Gần đây hắn mới phát hiện chỉ cần có Ngự Hàn bên cạnh, dù là ở trong hoàn cảnh xa lạ hắn vẫn có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Từng giây phút nơi đất khách quê người, hắn đều muốn quay về ngay cạnh Ngự Hàn.
Nhưng càng để ý, Tạ Tư Hành càng lo sẽ có ngày Ngự Hàn đột ngột biến mất giống những người xuyên sách khác.
Hắn nhớ sau khi những người xuyên sách kia biến mất khỏi cơ thể Lâm Hàn sẽ lại thấy một linh hồn khác, không nhịn được nghĩ tới Ngự Hàn.
Tạ Tư Hành không hề nhắc tới lo lắng của mình, Ngự Hàn lại cảm nhận được sự u ám nồng đậm như gông xiềng vô hình khóa chặt cổ hắn.
Ngự Hàn im lặng, cảm giác tim mình như bị lời nói của đối phương tác động, trở nên mất khống chế.
Thì ra Tạ Tư Hành… thiếu an toàn tới vậy ư?
Ngự Hàn đang suy nghĩ, lại nghe Tạ Tư Hành đột nhiên hỏi: “Em sẽ rời đi à?”
Ngự Hàn lười biếng hỏi: “Đi đâu?”
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Không biết.”
Hắn không biết đó là nơi nào, hắn cũng đã từng muốn tìm hiểu nhưng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở tên tổ chức và một số khái niệm mơ hồ.
Hắn không biết vì sao Ngự Hàn đến, cũng không biết khi nào Ngự Hàn đi, vấn đề này như một câu hỏi khó vắt ngang tim hắn, không thể giải nổi.
“Tin tưởng anh đây chút đi được không?” Ngự Hàn hừ cười: “Nhớ kỹ thân phận của anh, bây giờ anh là người đàn ông của vương!”
Từ trước tới nay y chưa bao giờ nói muốn đi.
“Ừ.” Tạ Tư Hành sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Hắn gác cằm lên hõm vai Ngự Hàn, ngửi mùi hương man mát trên người y, trái tim cũng yên tâm theo.
Vào lúc hắn đang chuẩn bị ngủ, Ngự Hàn thúc hắn, nghiêm nghị nói: “Không cho ngủ.”
Tạ Tư Hành mở mắt: “?”
Ngự Hàn hỏi như đang ép cung: “Mau khai đi, anh ở bên ngoài nhớ về tôi như thế nào?”
“…”
Tạ Tư Hành thoáng im lặng: “Không nói được không?”
Ngự Hàn kiên định: “Không được.”
Tạ Tư Hành thở dài: “Muốn biết thật?”
Người trong ngực gật nhẹ đầu, dù không thấy mặt cũng có thể tưởng tượng ra thái độ cao ngạo của y.
Tạ Tư Hành mỉm cười, nhỏ giọng thì thầm vào tai y.
Hơi thở ướt át vờn quanh tai mang đến dòng điện khiến người ta run rẩy, làm cho Ngự Hàn sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, y chen chân vào đạp mạnh chân Tạ Tư Hành, nghiến răng nói: “Xóa hết đi!”
“Hơi khó.” Tạ Tư Hành ôm lấy y: “Hay là tôi gửi mấy tấm cho em?”
Ngự Hàn: “…”
Ngự Hàn: “Tôi mà cần mấy thứ đó à?”
Tạ Tư Hành cười nói: “Thật không?”
Ngự Hàn cười lạnh, nói: “Nói nhảm, anh châm lửa tôi, đương nhiên cũng phải do anh giải quyết.”
Người phía sau im lặng một lát, sau đó khàn giọng nói: “Vậy em đừng hối hận.”