Hôm sau là ngày Ngự Hàn sắp đi nhậm chức.
Trịnh Tư Niên dùng cả đêm để sắp xếp lại tài liệu và địa chỉ công ty, gửi mail sang cho Ngự Hàn.
Chẳng qua khi Ngự Hàn đọc được thì đã sang đến ngày hôm sau.
Y tiện tay lướt qua rồi thả điện thoại qua một bên.
Y muốn ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Thân là một Long Ngạo Thiên luôn nghiêm khắc với bản thân, y không cho phép tố chất cơ thể của mình liên tục nằm vào thế hạ phong.
Vì thế khi Ngự Hàn đứng dậy chạy một vòng quanh trang viên nhà họ Trạch to rộng về thì đã là một tiếng sau.
Ngự Hàn đi vào cửa, lập tức va phải Tạ Tư Hành.
Hiển nhiên Tạ Tư Hành cũng vừa vận động xong, bộ đồ thể thao đen bó sát đường cong cơ bắp, để lộ cơ thể cao lớn vượt trội hẳn người bình thường, đuôi tóc đen hơi ướt dính sát xương mày, đôi mắt đen như mực để lộ tính tấn công dữ dội hơn ngày thường.
Hắn đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Ngự Hàn.
Ngự Hàn trừng mắt: “Anh cũng đi tập thể dục? Sao tôi không thấy anh??”
Y chạy một vòng quanh trang viên lớn như vậy, trừ các nhân viên đang vẩy nước lau nhà tưới cây thì không thấy bóng dáng Tạ Tư Hành đâu.
Hay Tạ Tư Hành là một tên tinh thông ngón che mắt đối thủ mạnh?!
Xem ra y phải cẩn thận hơn một chút.
Khóe miệng Tạ Tư Hành hơi nhếch lên, lại nhanh chóng trở lại bình thường, hắn lạnh lùng nói: “Chú Vương không nói cho em biết trong nhà có phòng gym à.”
Ngự Hàn: “……?”
Ngự Hàn: “Đệt.”
“Xin lỗi, đáng lẽ nên cho em biết sớm hơn.” Trên mặt Tạ Tư Hành không có ý xin lỗi, lời nói lại cực kỳ chân thành.
Ngự Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ha ha, anh đây thích hít thở bầu không khí tươi mới ngoài trời.”
Tạ Tư Hành gật đầu: “Thì ra là thế, vậy xem ra em không cần quyền sử dụng phòng gym rồi.”
Dứt lời, Tạ Tư Hành làm như không thấy vẻ kinh giận đan xen của Ngự Hàn, bình thản đi lướt qua y.
Khi hắn lên lầu tắm rửa, thay quần áo xuống tầng lần nữa thì Ngự Hàn đã đi rồi.
Chú Vương nhìn thấy Tạ Tư Hành đi xuống, dường như do dự rất lâu mới sắc mặt cổ quái nói với hắn: “Cậu chủ, trước khi đi phu nhân có nhờ tôi chuyển lời cho cậu một câu…”
Tạ Tư Hành cụp mắt chỉnh lại cổ tay áo, nghe vậy mặt không đổi sắc: “Nói.”
“Cậu chủ, hay là đừng nên nghe…” Chú Vương vẫn còn do dự.
Tạ Tư Hành nâng mắt, dưới cái nhìn không giận mà uy của hắn, chú Vương hạ quyết tâm, nhắm mắt lại lấy di động mở ghi âm.
Giọng nói kiệt ngạo khó thuần, bừng cháy như lửa của thanh niên vọng ra khỏi điện thoại, mang theo đặc trưng của điện tử:
“Tạ Tư Hành, Ngự Hàn này chỉ tay quét ngang cửu giới, anh chờ đó cho tôi!”
Tạ Tư Hành: “……”
Chú Vương: “Là vậy đó…”
Ông cũng không biết vì sao phu nhân lại nói vậy với cậu chủ, nghe vào có cảm giác không tốt lành gì.
Tạ Tư Hành nghe thế, khuôn mặt lạnh lùng dần xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ.
Nhìn thần thái khác với ngày thường của Tạ Tư Hành, chú Vương cẩn thận hỏi: “Cậu chủ?”
Tạ Tư Hành nhếch mép: “…… Được lắm.”
Hắn chờ.
Ngự Hàn bảo tài xế đi tới địa chỉ trong bức mail, chở y đến dưới công ty.
Phó Nhàn nhận mệnh trước đó đang đứng trước cửa công ty chờ y.
Phó Nhàn là nhân viên quen thuộc trong công ty được Tạ Tư Hành nhắc đến và phái qua trợ giúp Ngự Hàn, cũng là bạn thời đại học của Tạ Tư Hành.
Phó Nhàn cũng có nghe qua tiếng tăm của cậu ấm nhà họ Lâm lớn lên ở nông thôn này.
Nghe nói cậu ta vì mười mấy năm trước sống ở nông thôn nên việc học không tốt lắm, tư chất cũng rất bình thường, thậm chí lúc mới đến còn nói tiếng phổ thông không sõi, cho nên không được người nhà họ Lâm xem trọng.
Còn chuyện vì say rượu mà trn trung xuất hiện trong phòng Tạ Tư Hành, trong tối ngoài sáng có biết bao nhiều người mỉa mai mắng chửi tới khó nghe, bên ngoài có vô số kẻ thầm chế giễu cậu ta là một thằng nhà quê không hơn không kém, cứ hễ thấy người đàn ông nào đẹp là lao vào.
Anh ta nghe Tạ Tư Hành định phái mình đi làm một nhiệm vụ quan trọng, trong lòng mừng thầm cả đêm, không ngờ lại là đi làm thư ký cho Lâm Hàn.
Nghĩ đến việc mình sắp trở thành cấp dưới của Lâm Hàn, Phó Nhàn không khỏi thấy lo cho vận mệnh tương lai của mình.
Không biết qua bao lâu, một chiếc siêu xe dừng lại trước công ty.
Dù không muốn đi chăng nữa, Phó Nhàn cũng đứng thẳng lưng, bày vẻ việc công phải làm theo phép công, chuẩn bị nghênh đón.
Cửa xe mở ra, một thanh niên ăn mặc bình thường, khí chất lại nổi trội bất phàm thò một chân ra khỏi xe, vững vàng đạp lên đất.
Tuy thanh niên mặc áo sơ mi trắng bình thường nhất, thế nhưng đường cong cổ tay áo, cúc áo cài nút trên cùng, cơ thể đứng thẳng bỗng mang đến một bầu không khí áp lực cho người khác.
Bị đôi mắt màu hổ phách của y nhìn vào, sau lưng chợt dâng lên một luồng khí lạnh.
Thậm chí Phó Nhàn có cảm giác người trước mắt hẳn là cùng một loại với Tạ Tư Hành.
“Anh là Phó Nhàn?” Thanh niên đi vài bước đến trước mặt anh ta, đôi mắt thản nhiên như đã đánh giá xong.
Phó Nhàn đứng trước mặt y, khí thế thoáng cái giảm đi một nửa: “Đúng vậy thưa giám đốc Lâm.”
“Tôi họ Ngự.”
Phó Nhàn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn sửa lại: “Giám đốc Ngự.”
Ngự Hàn gật đầu: “Dẫn tôi đi tham quan công ty.”
Y đang gấp gáp muốn đi khảo sát lãnh địa của mình.
Phó Nhàn nhanh chóng đồng ý.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Phó Nhàn dẫn Ngự Hàn đi dạo một vòng quanh công ty.
Đúng như Tạ Tư Hành đã nói, công ty hắn giao cho Ngự Hàn quả thật không phải doanh nghiệp gì lớn, chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong sản nghiệp nhà họ Tạ, chủ yếu kinh doanh các sản phẩm về rượu, nghe đâu đó còn có bốn năm nông trại rượu.
Càng quan trọng hơn là, chủ nhân tiền nhiệm của công ty này là chú của Tạ Tư Hành, Quý Ôn Phong.
Lúc ngồi trên xe, Ngự Hàn cũng đã đọc hết những tài liệu liên quan tới công ty, bây giờ đều nắm rõ trong lòng.
Vào khoảng năm năm trước khi Tạ Tư Hành thu mua, công ty tên “Thịnh Cảnh” này có thể nói cứ mỗi năm tiền lời lại đi thụt lùi, đến cả một hợp đồng hơn trăm vạn cũng không ký được, số liệu giấy trắng mực đen còn cho thấy đã có một khoảng thời gian bọn họ không tìm đâu ra tiền để trả lương cho nhân viên.
Mà tình trạng này cuối cùng cũng kết thúc trong tay Tạ Tư Hành.
Sau khi được Tạ Tư Hành thu mua, tuy hiệu quả công ty kém xa các cổ phần khác trong nhà họ Tạ, thế nhưng đã tốt hơn trước kia gấp trăm ngàn lần.
Trong đó chắc chắn không thể thiếu sự nhúng tay của Tạ Tư Hành, tuy không để lại nhiều dấu vết nhưng cũng khiến Ngự Hàn hiểu rõ hơn về năng lực hắn.
Chỉ là không biết vì sao, từ đó về sau Tạ Tư Hành không còn quan tâm Thịnh Cảnh nữa mà để nó tự vận hành.
Mà việc Ngự Hàn tiếp nhận công ty đã sớm được nhân viên truyền tai nhau, bao gồm cả quá khứ của y, trở thành một quả bom xáo động mặt nước đúng như dự đoán.
Y đi đến đâu, nhân viên nhỏ giọng lén lút bàn tán đến đấy.
“Đây là cậu chủ nhà họ Lâm kia à, không quê mùa như người ta đồn lắm nhỉ?”
“Chắc đang làm màu thôi.”
“Thư ký Phó vừa gọi cậu ta là giám đốc Ngự, không phải cậu ta họ Lâm à?”
“Tôi nghe nói mối quan hệ giữa cậu ta với nhà họ Lâm không tốt lắm…”
“Đừng trông cái mặt đứng đắn như vậy, không chừng là cái loại đim ngầm đấy, tôi nghe bảo cậu ta chuyên ra tay với mấy người đàn ông đẹp trai…”
Nhân viên đang định đứng tung tin đồn bỗng cảm thấy một tầm mắt lạnh như băng đáp trên người mình.
Gã run rẩy quay đầu, phát hiện Ngự Hàn đã đi xa không biết quay lại từ bao giờ, đang đứng nhìn gã.
Không phải chứ, cậu ấm đây có thuận phong nhĩ à, đứng xa vậy mà cũng nghe thấy??
Nhân viên nọ đã nghĩ đến ngàn lẻ một lý do mình bị cho thôi việc, lại không ngờ Ngự Hàn chỉ nhìn mình một cái, sau đó dời mắt đi.
Sau khi ánh mắt áp lực kia chuyển đi, gã cảm thấy cơ thể mình như túa đầy mồ hôi lạnh.
“Giám đốc Ngự đang nhìn gì thế?” Phó Nhàn thấy Ngự Hàn hơi dừng lại, cất tiếng hỏi.
“Không có gì.”
Ngự Hàn quay đầu đi tiếp.
Hệ thống tò mò hỏi: [Ký chủ, anh không giận à?]
Hệ thống theo Ngự Hàn cũng đã được một thời gian, nó cho rằng với tính cách của ký chủ Long Ngạo Thiên này, hẳn sẽ không cho phép có người nói mình như vậy.
Ngự Hàn trả lời: “Sao phải giận? Bọn họ còn chưa hiểu biết gì về tôi, chờ tôi thể hiện năng lực của mình rồi, tất nhiên họ sẽ thần phục thôi.”
Giọng y rất nhẹ: “Nếu cứ mỗi người nghi ngờ tôi đều phải tức giận, vậy anh đây đã sớm mệt chết rồi.”
Hệ thống bỗng hiểu ra vì sao Ngự Hàn có thể lên làm nhân viên đứng đầu cục xuyên sách.
Toàn bộ quá trình Ngự Hàn không hề hỏi lấy một câu, Phó Nhàn cũng không biết rốt cuộc y đang nghĩ gì, nhớ đến nhiệm vụ Tạ Tư Hành giao cho, anh ta cảm thấy mình phải tích cực lên một chút.
Đi dạo xong công ty có quy mô không lớn lắm, bọn họ quay về phòng làm việc của Ngự Hàn.
Cuối văn phòng là một chiếc cửa sổ sát đất thật lớn, đứng trước cửa sổ có thể quan sát những tòa cao ốc san sát bên ngoài cùng từng hàng xe chật như nêm.
Ngự Hàn rất hài lòng với vị trí này, đứng ở kia nhìn một lát mới đi đến chiếc bàn làm việc thuộc về mình.
Chẳng qua y không lập tức ngồi xuống mà nhìn khoảng tường trống phía sau bàn như suy nghĩ gì đó.
Phó Nhàn nhìn theo ánh mắt y, lập tức hiểu ra: “Giám đốc Ngự, cậu muốn treo đồ lên tường à?”
Ngự Hàn gật đầu: “Anh đi chuẩn bị giấy và bút mực giúp tôi.”
Phó Nhàn hơi ngạc nhiên, xem ra y muốn tự tay viết.
“Vâng.”
Sau khi đồng ý, Phó Nhàn lập tức lui xuống chuẩn bị.
Khi Phó Nhàn đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Ngự Hàn, y đặt tất cả tài liệu và bảng biểu báo cáo của công ty mà Phó Nhàn chuẩn bị lên mặt bàn.
Chờ y xem lướt qua một lần xong, Phó Nhàn cũng đã trở lại.
Người của Tạ Tư Hành phái qua cho y quả là nhanh nhẹn, chuẩn bị đồ đầy đủ, đặc biệt là tấm giấy Tuyên Thành dài hai mét kia.
Ngự Hàn rất hài lòng, hỏi Phó Nhàn: “Biết mài mực không?”
Phó Nhàn vội đáp: “Biết một chút.”
Nói xong không cần chờ Ngự Hàn chỉ điểm đã tự động đi mài.
Ngự Hàn cầm lấy bút lông, chấm ngòi bút vào mực nước, tiện tay viết hai chữ lên giấy.
Phó Nhàn lơ đễnh nhìn thoáng qua, hai mắt trừng lớn ngập tràn khiếp sợ.
Ngự Hàn đang viết tên của y.
Hai chữ “Ngự Hàn”, đầu bút lông cứng cáp hữu lực, kết cấu chữ gồm nhiều phạm vi, phong thái nhẹ nhàng, chỗ nên tới thì để lộ mũi nhọn, nên lùi thì hàm súc quyết đoán.
Coi thường hiểm nguy, không nóng không mềm.
Ông của Phó Nhàn rất thích viết bút lông, trước kia cũng là người nổi tiếng trong giới thư pháp, đến bây giờ trong nhà anh ta vẫn còn bút mực của ông, còn có không ít người muốn mua với giá cao.
Từ nhỏ Phó Nhàn cũng coi như mưa dầm thấm đất, hiểu biết khá rõ đối với thư pháp, anh ta cảm thấy Ngự Hàn viết cực kỳ đẹp, đẹp tới mức có thể mang đi bán đấu giá.
Nhưng không phải mấy lời đồn đều nói cậu ấm nhà họ Lâm từ nhỏ đã sống ở nông thôn, trình độ giáo dục cũng không cao ư, sao có thể viết được đẹp như vậy?
Chỉ sợ không luyện vài chục năm sẽ không viết ra được con chữ như thế này ấy chứ?
Phó Nhàn còn chưa kịp tự hỏi, Ngự Hàn đã luyện tay xong, trải rộng giấy Tuyên Thành định động bút.
Vì thế Phó Nhàn nhanh chóng ngừng suy nghĩ, muốn nhìn thử xem Ngự Hàn sẽ viết gì.
Có thể viết ra chữ xuất sắc như vậy, chắc chắn là chuẩn bị viết thơ ca cổ sâu sắc rồi.
Phó Nhàn nghĩ thế, lại thấy mặt Ngự Hàn đanh lại, tuyệt bút vung lên, rơi ngang chạy dọc, viết một hàng chữ cứng cáp trên giấy Tuyên Thành.
—— “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
Ngự Hàn buông bút: “Dán lên, treo trên tường ấy.”
Phó Nhàn: “……”