"Cái gì? Ngươi kể lại cho ta nghe chuyện ở trong đó!"
Lão già được gọi là lão tổ tông giận dữ mà hỏi, hắn tên là Trần Hiếu, tu vi đã đến Luyện Hư trung kỳ cảnh giới, mà Trần cảnh là con cháu của hắn, thấy con cháu mình bị thương mà bị tên hải tộc kia làm thì sao không giận dữ cho được.
Mà lúc Trần Cảnh đang kể lại thì bên Lam Hải cũng bắt đầu nói ra chuyện bên trong cung điện cho lão già kia nghe, mà lão già này là thái thượng trưởng lão Lam Minh của Hải tộc, tu vi cũng đã Luyện Hư kỳ.
Sau khi Trần Hiếu nghe xong thì nổi giận đùng đùng mà nói với bên hải tộc:
"Giỏi cho các ngươi, dám đánh lén cháu của ta!"
"Hắc, chúng ta từ trước tới nay đều là như vậy, đánh thì thế nào? Chẳng lẽ chúng ta sợ ngươi?"
"Ngươi....."
"Các ngươi trở về đi, chỗ này không phải chỗ các ngươi muốn làm gì thì làm!"
Diệt đồng tử cắt ngang lời nói của Trần Hiếu làm cho hai bên câm miệng lại, trước khi đi bọn họ còn liếc nhau, mặt mày đều sát khí, việc này cho thấy không hề dừng lại ở đây mà chiến tranh sắp phải nổ ra.
Sau khi mọi người đi hết thì Sinh Diệt đồng tử cùng cung điện biến mất không thấy, không phục yên tĩnh như xưa.
Mà Du Vân, người vô tình gây ra những chuyện này thì bây giờ đang nằm ngất xỉu ở một chỗ, khắp nơi là băng tuyết trắng xóa, không có một cây cỏ hay sinh vật nào đi qua đây, mà có thì chắc chắc cũng bị đông cứng mà chết. Không biết qua bao lâu, một cơn gió lạnh thổi tới làm cho Du Vân tỉnh lại, hắn ngồi dậy mà quan sát xung quanh với vẻ mặt khó hiểu, hắn nhớ lúc trước mình đang còn bơi ở trên biển sau đó thấy mấy vòi rồng rồi không biết gì nữa, tỉnh lại thì nằm ở đây.
Du Vân đứng lên mà dùng tinh thần lực quét qua nơi đây nhưng chỉ thấy một mảnh trắng xóa, hắn bay lên không trung chọn một phương hướng mà đi.
Hai tháng sau, ở một khu vực đầy tuyết trắng, một bóng người từ trên không mà từ từ hạ xuống, bóng người này là Du Vân, hắn đã bay ở đây rất lâu, ở chỗ này không phân biệt ngày và đêm, chỉ trắng và trắng.
"Đây là chỗ nào??? Không phải Tây Hải rồi hả?"
Du Vân ngẩn ngơ mà nhìn lên bầu trời, nghỉ ngơi một chút sau đó Du Vân lại tiếp tục bay đi.
Bạch Băng Thành.
Nơi đây là một tòa thành thị nằm cô độc ở một khu vực trắng xóa, xung quanh thành thị nhưng lại mọc lên những rừng thông tô thêm vẻ cô độc của tòa thành này, nhưng không có nghĩa là ở đây không có ai, ở trong thành người đi người tới làm cho trong thành thị ấm áp chứ không giá lạnh như bên ngoài, người ở bên trong thành cao lớn khôi ngô, họ mặc những cái áo được làm từ các con thú, lâu lâu có người đi từ rừng thông mà vào thành, trên vai họ vác những xác các con thú mà vui cười nói chuyện, cho thấy hôm nay bọn họ thu hoạch rất tốt.
Ở ngoài thành mười dặm, một người mặc đồ trắng, đai lưng bằng ngọc bích đang đứng ở đó mà nhìn về Bạch Băng Thành.
"Cuối cùng cũng thấy người....."
Du Vân thì thào mà nói, hắn đã bay liên tục sáu tháng trời, từ chỗ chỉ có tuyết và tuyết tôói chỗ có rừng cây, động vật rồi sau đó đi tới nơi này, nhưng điều kỳ lạ là ở chỗ này chẳng những không có tu sĩ, ngay cả một con yêu thú cũng không có, nhưng rất may ở đây có người, Du Vân đi bộ vào trong thành, ở trong này không khí ấm áp hẳn lên, ven đường bày những bếp lò nấu các món đồ còn bốc hơi nóng lên, Du Vân quan sát những quầy hàng, từng chỗ của tòa thaynh, tòa thành này không như những tòa thành lúc trước Du Vân nhìn thấy, nó như được điêu khắc ra từ một tảng băng lớn, ngay cả nhà cửa cũng được làm từ băng mà ra.