Editor: ࿐̷̷̷̷̷̷â̷̷à࿐
Sau khi nghị sự xong Khang Hi cũng không ở lâu trong Ngự Thư Phòng, chờ sau khi các đại thần lui ra thì đứng dậy quay trở về tẩm điện.
Khi đi đến bên ngoài tẩm điện, Khang Hi theo bản năng lắng nghe một chút và yên tâm bước vào khi không nghe thấy tiếng khóc.
Đứa trẻ sơ sinh không khóc tuyệt đối là sinh vật ngoan ngoãn nhất trên thế giới này, cho dù là người vô tình tàn nhẫn cũng sẽ cảm thấy mềm mại vài phần khi nhìn thấy bọn họ.
Khang Hi đứng cách giường không xa, nhìn nhóc con đang nằm ở trên giường và nắm lấy long bào của mình, khí thế quanh thân đều giảm bớt một chút, trong mắt mang theo một chút ý cười mà chính hắn cũng chưa phát hiện ra được.
Trên giường, long nhóc con dùng hai cái tay nhỏ từng chút từng chút nắm lấy long bào, sau khi nắm thêm một chút bỗng nhiên cảm giác giác được cái gì đó, quơ quơ tay và kêu "A a".
Lương Cửu Công đang canh giữ bên cạnh nghe thấy tiếng kêu theo bản năng đung đưa long bào để hấp dẫn sự chú ý của tiểu a ca, sợ tiểu a ca lại khóc nháo nữa.
Khang Hi thấy đứa nhỏ giống như phát hiện hắn đã trở về, trong lòng có chút kinh ngạc cho nên nhấc chân bước qua.
Khi hắn đi đến mép giường Lương Cửu Công mới phát hiện ra, nhanh chosnh hành lễ.
Khang Hi tùy ý phất tay để Lương Cửu Công đứng dậy, rồi nhìn đứa nhóc đang nằm trên giường nhìn về hắn mỉm cười và duỗi tay bế đứa nhỏ lên, hỏi: "Vừa rồi có khóc nháo không?"
"Khởi bẩm vạn tuế gia, khi vạn tuế gia vừa đi tiểu a ca có khóc vài tiếng sau đó được long bào dỗ dành rồi lại đút một chén sữa sau đó không có khóc nữa." Lương Cửu Công nói.
"Tên nhóc này." Khang Hi duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của đứa nhỏ, thấy đứa nhỏ nhìn hắn và nở một nụ cười tươi không răng, hắn giống như bị cảm nhiễm vậy cũng mỉm cười thật tươi theo.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị trở về xem một cái rồi đi xử lý chính vụ, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười ngoan ngoãn như vậy hắn có chút luyến tiếc không nỡ buông tay.
Cuối cùng, Khang Hi dứt khoát ôm đứa nhỏ ra gian ngoài, làm người thả một cái nôi ở bên cạnh và đặt đứa nhỏ vào trong nôi.
Lúc này long nhóc con không có nắm chặt không chịu buông tay, mà là sau khi cảm giác được hơi thở ở gần đó nên ngoan ngoãn nằm ở trong nôi.
"Lúc này thật ra lại ngoan ngoãn." Khang Hi dứt lời thì thấy đứa nhỏ nhìn hắn và mỉm cười thật tươi, hai cái tay nhỏ còn quơ quơ, vì vậy hắn gỡ ngọc bội luôn đeo ở trên người xuống và nhét vào trong tay đứa nhỏ, "Tự mình chơi, không được khóc nháo quấy rầy đến trẫm."
Tiểu thái giám đứng ở bên cạnh nghe được lời này, trên mặt không lộ ra vẻ gì nhưng lại nói thầm ở trong lòng. Cảm thấy nếu Hoàng Thượng không muốn bị quấy rầy vậy thì ôm tiểu a ca ra đây làm gì, đứa trẻ lớn cỡ này luôn luôn khóc nháo đợi lát nữa chắc chắn sẽ chọc cho Hoàng Thượng bực bội.
Nếu chủ tử bực bội thì người xui xẻo đương nhiên là nô tài bọn họ rồi. Bởi vậy khi Khang Hi ngồi ở sau long án xem sổ con, tiểu thái giám bắt đầu ở trong lòng ngàn vạn lần ngóng trông tiểu a ca đừng có khóc.
Long nhóc con cũng không phải là một bảo bảo thích khóc, phía trước cái gọi là "Khóc" cũng chỉ là người khác cho rằng thôi, với y mà nói đó là ngôn ngữ trước khi dây thanh quản phát triển hoàn chỉnh.
Sau khi vượt qua ngày đầu tiên của kỳ thích ứng, tuy rằng trong lòng vẫn có rất nhiều khó hiểu nhưng có Khang Hi là người làm long nhóc con cảm thấy thân thiết ở bên cạnh, đã làm long nhóc con giảm bớt đi rất nhiều lo lắng ở trong lòng.
Tùy thân ngọc bội của Khang Hi không phải là vật thường, ngọc bội được khắc hình một con rồng rất tinh xảo, trơn bóng sáng loáng, các dây tua của ngọc bội được bện bằng chỉ vàng hoàn toàn hợp thẩm myc của long nhóc con.
Cảm nhận được hơi thở của Khang Hi ở bên cạnh, hai cái tay nhỏ của long nhóc con cầm ngọc bội chơi vô cùng vui vẻ.
Trong đại điện xưa nay uy nghiêm có thêm một tiểu a ca dễ thương, càng làm tăng thêm vẻ ấm áp khi Khang Hi đang nghiêm túc xử lý chính vụ.
Khang Hi xử lý xong một chồng nhỏ sổ con sau cảm thấy có chút ủ rũ, hắn giơ tay nhéo nhéo sống mũi và khi buông tay xuống thì liếc mắt chú ý tới cái nôi ở bên cạnh.
Tuy rằng vừa rồi mới nhắc nhở đứa nhỏ giữ im lặng, nhưng Khang Hi cũng không thật sự trông cậy vào một đứa trẻ mới sinh ra có thể nghe hiểu lời mình nói. Hiện tại hắn phát hiện từ nãy giờ đứa nhỏ này không hề làm ầm ĩ, không khỏi có chút hiếm lạ.
Vừa rồi long nhóc con cầm ngọc bội chơi một lúc lâu, hiện tại có chút mệt nên để tay xuống, tuy nhiên lại không có buông ngọc bội ra.
Hiện tại long nhóc con đang ở trong lòng nghĩ là chính mình đều "Phá xác" rồi sao các ca ca không tới xem chính mình, khi phát hiện Khang Hi nhìn qua laajo tức hỏi: "Nha a......"
Khang Hi thấy đứa nhỏ nhìn thấy hắn thì hưng phấn kêu lên, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự thân thiết với mình.
"Nha a a......" Long nhóc con thấy Khang Hi nhìn chính mình nhưng không nói lời nào nên hỏi lại lần nữa.
"Đói bụng rồi sao?" Khang Hi thấy đứa nhỏ vừa kêu vừa múa may tay nhỏ, suy đoán nói.
"A nha......"
Long nhóc con phát ra giọng nói phủ định, đáng tiếc không ai nghe hiểu được ngôn ngữ sơ sinh của y, cuối cùng đáp lại y chính là một chén sữa được bưng lại đây.
Có lẽ là cảm thấy vừa rồi đứa nhỏ thật sự rất ngoan ngoãn không quấy rầy chính mình, Khang Hi cầm lấy cái chén và tự mình đút cho đứa nhỏ.
Long nhóc con muốn nói y không đói, nhưng mà nghe thấy mùi sữa và nhìn sữa đã đưa đến bên miệng, cuối cùng quyết định ăn xong rồi nói.
Nhìn thấy đứa nhỏ "A ô" một ngụm uống sạch cái muỗng đầy sữa, trong mắt Khang Hi tràn ra vài phần ý cười, cảm thấy đứa nhỏ này ăn uống thất sự khá tốt.
Sau khi uống sữa xong long nhóc con thật ra muốn hỏi về các ca ca, nhưng khi đang nấc sữa thì cơn buồn ngủ cũng ập đến, phát ra một âm tiết mơ hồ rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy đứa nhỏ ăn no xong rồi ngủ, Khang Hi liếc mắt nhìn chồng sổ con còn dư lại trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
Long nhóc con sinh ra ngày thứ ba, lễ tắm ba ngày được tổ chức ở Càn Thanh Cung.
Làm một tiểu a ca được sủng ái, lễ tắm ba ngày của Dận Bí vô cùng náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người có tư cách tham dự ở trong kinh thành đều đến tham gia.
Mọi người từ sớm đã biết rằng Hoàng Thượng rất sủng ái vị tiểu a ca này, nhưng ở trong lễ tắm ba ngày bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng Thượng tự mình ôm tiểu a ca ra, giây tiếp theo mới nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
"Miễn lễ." Khang Hi trên mặt mang theo một chút ý cười, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Long nhóc con là một bảo bảo rất dễ mang, có đứa nhỏ ở bên cạnh mấy ngày nay Khang Hi hưởng thụ được thiên luân chi nhạc hiếm khi có được. (thiên luân chi nhạc: niềm vui của cha con)
Sau khi bắt đầu lễ tắm ba ngày, Khang Hi vẫn như cũ tự tay ôm Thừa An, thẳng đến khi tiến hành "Vang bồn" mới giao đứa nhỏ vào trong tay ma ma đỡ đẻ.
Long nhóc con không phòng bị đã bị giao vào trong tay người xa lạ, lập tức kêu "Oa oa" cho đến khi kêu lên, thẳng đến khi bị ma ma đỡ đẻ bỏ vào trong chậu nước tiếng kêu mới từ từ nhỏ lại.
Vang bồn vốn chính là hài tử khóc đến càng to thì càng cát lợi, bởi vậy khi nhóc nhãi con khóc ngược lại nghênh đón một đống lời khen tốt lành.
Long nhóc con rất thích nước, sau khi bị bỏ vào chậu nước thì múa may tay chân chơi đùa, tiếng kêu trong miệng dần dần hóa thành tiếng cười giòn tan.
Tiếng cười này rất dễ lây lan, tất cả mọi người ở đây đều nở một nụ cười nhẹ khi nghe thấy nó.
"Tên nhóc này khá thú vị." Dận Nga, người đứng ở một bên xem vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ cười trong lễ tắm ba ngày, nên nhỏ giọng thì thầm.
Dận Đường không cảm thấy có gì thú vị, chỉ cảm thấy tên nhóc này thật sự rất được sủng ái, có thể ở Càn Thanh Cung là lễ tắm ba ngày cũng là thôi đi thế nhưng còn Hoàng A Mã tự mình ôm ra tới.
"Tứ đệ có suy nghĩ gì không?" Dận Chỉ cũng nhỏ giọng giao lưu với Dận Chân đang đứng bên cạnh mình.
Chỉ là một đứa trẻ con Dận Chân có thể có suy nghĩ gì chứ, nên cũng không có đáp lại.
Khi các a ca lớn tuổi nhỏ giọng giao lưu, ma ma đỡ đẻ đã tắm rửa xong cho tiểu a ca, khi muốn ôm tiểu a ca từ trong bồn ra tới lại phát hiện hai tay nhỏ của tiểu a ca nắm chặt thành bồn không muốn ra ngoài.
Ma ma đỡ đẻ vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống này, cẩn thận dỗ dành nhưng cũng không ôm ra ngoài được, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Dận Nga phát hiện cái đệ đệ này tắm xong lại không chịu ra khỏi nước, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng sau đó lại nhịn không được tiến lại gần giúp đỡ: "Đừng đùa, Thập ca ôm đệ ra ngoài."
Nói là giúp đỡ không bằng nói hắn cảm thấy có chút thú vị muốn đến gần nhìn một cái cái đệ đệ này.
Nhưng mà long nhóc con đang nắm chặt thành bồn nghe thấy hắn nói với mình, trong chớp mắt đôi mắt đen long lanh sáng lên ngay sau đó buông hai tay đang nắm thành bồn ra và hướng về phía hắn: "A......"
Dận Nga chỉ muốn tìm cái cớ để tiếp cận cái đệ đệ làm hắn cảm thấy có chút tò mò, lúc này nhìn thấy hành động gần gũi của đứa nhỏ này lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Long nhóc con sinh ra trắng nõn đáng yêu, khi y đưa tay lên không ai có thể cự tuyệt được đứa nhóc dễ thương như vậy.
Đầu óc của Dận Nga còn chưa phản ứng lại thì đã vươn tay ôm người từ trong bồn ra ngoài, cũng không có cảm giác được là vạt áo phía trước đã bị ướt nhẹp.
Long nhóc con rốt cuộc nhìn thấy được một cái ca ca, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ, đồng thời bắt đầu nhớ lại những gì mà thập ca đã nói mình kho còn ở trong trứng.
"Cửu ca......" Dận Nga nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười của đứa nhỏ sau đó mới phản ứng lại, cảm nhận được đứa nhỏ mềm mại trong lòng ngực, cả người đều cứng đờ hơi quay đầu lại lộ ra vẻ mặt cầu cứu.
Tuy rằng hắn đã sớm làm cha, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời ôm một đứa trẻ trong lòng rất hoảng loạn.
Dận Đường cũng chưa từng ôm trẻ con, thấy Dận Nga tiến lại gần ôm đứa nhỏ kia xong rồi lại nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ mặt cầu cứu.
Nhưng thật ra đỡ đẻ ma ma ở bên cạnh thấy cuối cùng tiểu a ca cũng từ trong chậu nước ra ngoài rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhanh chóng lau khô người và mặc tã lót vào cho tiểu a ca.
Sau vang bồn còn có "Trang điểm" và "Hưởng phúc", vốn dĩ ma ma đỡ để nên ôm tiểu a ca trở về, nhưng đối phương lại ôm chặt lấy Thập a ca không buông tay cho nên lúc này chỉ có thể mặc thêm tã lót cho tiểu a ca.
Khang Hi không nghĩ tới từ trước đến nay Thừa An chỉ dính mình hắn thế nhưng sẽ ngoan ngoãn để những người khác ôm. Vẫn là lão Thập cái tên không đàng hoàng kia, tuy trên amwjt không hiện ra vẻ gì nhưng trong lòng có chút chua chua.
"Thừa An đến chỗ của Hoàng A Mã." Khang Hi dứt lời đồng thời đã duỗi tay ra ôm lấy Thừa An.
Tiểu Thừa An còn đang cố gắng nhớ lại, nghe được giọng nói của Khang Hi theo bản năng "A" một tiếng, khi bị Khang Hi ôm đi cũng không kháng cự giống như khi ma ma đỡ đẻ ôm y.
Sau khi Khang Hi ôm Thừa An thì liếc mắt nhìn Dận Nga một cái, ngay sau đó mang theo Thừa An tiếp tục tiến hành lễ tắm ba ngày còn chưa làm xong.
"Cửu ca, ca nói xem vừa rồi ánh mắt kia của Hoàng A Mã là có ý gì?" Dận Nga thả lỏng hai tay lui về bên cạnh Dận Đường và nhỏ giọng hỏi.
Dận Đường sao biết được, thuận miệng nói: "Có lẽ là ghét bỏ đệ ngay cả một đứa trẻ cũng không ôm được."
"Trước kia đệ cũng chưa từng ôm qua......" Dận Nga lẩm bẩm một câu sau lại nhịn không được chia sẻ nói, "Đứa trẻ đó rất nhỏ a, bế lên tới cũng rất mềm, đệ cũng không dám dùng sức, vừa rồi còn nhìn đệ và mỉm cười nữa, chắc chắn là rất thích Thập ca này......"
Dận Nga nói xong thì thấy Dận Đường bộ dáng lười phản ứng đến mình, lại quay đầu nhìn Dận Tự và nói tiếp: "Bát ca, vừa rồi ca có nhìn thấy không? Thừa An mỉm cười nhìn đệ, đứa nhỏ mỉm cười thật đẹp."
Dận Tự con nối dõi đơn bạc, cho tới bây giờ cũng chỉ có một trai một gái, bởi vậy đối trẻ con rất là yêu thích, nghe được Dận Nga nói rất nể tình phụ họa vài câu.
Thẳng đến khi lễ tắm ba ngày kết thúc và ra khỏi cung, Dận Nga há miệng ngậm miệng đều là "Thừa An". Tất nhiên là vì phía trước đối phương thân thiết làm hắn cảm thấy rất có mặt mũi, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một chút tình cảm yêu thích.
Đi ở phía vài bước Dận Chân cau mày mà chính hắn cũng không biết khi nghe thấy Dận Nga nói. Đương nhiên cảm xúc này của hắn cũng không phải nhằm vào "Thừa An" trong miệng của Dận Nga, mà là cảm thấy Dận Nga quá ồn ào.
Tuổi của con của các a ca đã ra cung lập phủ đều lớn hơn so với Thừa An, mặc dù chính mắt nhìn thấy Khang Hi đối với y sủng ái thì cũng không đến mức ghen ghét một một đứa trẻ sơ sinh. Tương phản, ấn tượng đầu tiên của các a ca đối với hắn cũng không tệ lắm, rốt cuộc xung không có ai chán ghét một đứa trẻ trắng nõn yêu cười.