CHƯƠNG
Tống Vy cau mày: “Ông ta tìm anh làm gì? Là vì chuyện của Tống Huyền sao?”
“Ừm, ông ta muốn anh tha cho Tống Huyền, nhưng anh không gặp ông ta, anh đã bảo Trình Hiệp đi ứng phó rồi.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy gật đầu: “Nên như vậy.”
“Ngoài chuyện này ra, còn có một chuyện khác nữa, anh cảm thấy vẫn nên nói cho em biết, là chuyện liên quan đến Tống Huy Khanh, dù sao ông ta cũng là ba em.” Đường Hạo Tuấn mím môi.
Tống Vy nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngày hôm qua, khi Trình Hiệp đang ứng phó với Tống Huy Khanh thì ông ta bị ngất xỉu. Trình Hiệp đưa ông ta đến bệnh viện thì phát hiện cơ thể ông ta có vấn đề.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy híp mắt: “Ông ta mắt bệnh nan y?”
“Không phải, ông ta trúng độc.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Tống Vy kinh ngạc: “Cái gì? Trúng độc?”
“Ừm, bác sĩ phát hiện trong người ông ta có chất độc mãn tính, lâu dần sẽ khiến hệ thần kinh và cơ thể suy yếu, cuối cùng sẽ chết dần dần.” Đường Hạo Tuấn nghiêm nghị nói.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Sao ông ta lại trúng loại độc như vậy được?”
“Anh bảo Trình Hiệp đi điều tra, là Tô Thu hạ độc.”
Tô Thu dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, tuy rằng ác độc nhưng rất ngu xuẩn.
Bà ta làm việc không biết che giấu, nên tra một cái liền biết do bà ta làm.
“Tô Thu?” Tống Vy nhíu mày.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Đúng vậy, theo điều tra của Trình Hiệp thì bà ta muốn giết Tống Huy Khanh để thừa kế sản nghiệp của ông ta. Loại thuốc đó là do Lâm Quốc Thần đưa cho bà ta, Lâm Quốc Thần cũng là người đưa ra chủ ý này, bởi vì phương pháp này an toàn nhất.”
Loại độc kia sẽ từ từ ăn mòn tinh thần và thể chất của Tống Huy Khanh, khiến cho thân thể của ông ta ngày càng suy yếu, người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng ông ta bị bệnh nặng, sẽ không ai nghĩ rằng ông ta bị trúng độc.
Ngay cả bản thân Tống Huy Khanh cũng sẽ không biết mình trúng độc, sợ rằng tới chết cũng không biết mình bị trúng độc mà chết, còn tưởng rằng mình thật sự bị bệnh mà chết.
“Hừ, xem ra Tô Thu và Lâm Quốc Thần đã không nhịn được muốn quang minh chính đại ở chung một chỗ rồi.” Tống Vy chế nhạo.
Đường Hạo Tuấn xoa xoa thái dương: “Em có muốn nói chuyện này cho Tống Huy Khanh không?”
“Tại sao phải nói? Em hận Tống Huy Khanh, em tin rằng nếu Tống Kim biết được cũng sẽ lựa chọn giống em thôi. Hơn nữa em không tin mẹ em chết ngoài ý muốn, em vẫn luôn cho rằng cái chết của mẹ em có liên quan đến Tống Huy Khanh và Tô Thu, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.” Tống Vy lạnh lùng nói.
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng: “Em lựa chọn thế nào anh cũng đều ủng hộ.”
Tống Vy thấy ấm lòng: “Cảm ơn anh, em tưởng anh nghe em nói không cứu Tống Huy Khanh sẽ cảm thấy em là người máu lạnh.”
“Không đâu, nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn như em thôi.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy mỉm cười: “Vậy chứng minh chúng ta thực sự là một cặp đôi trời sinh.”