Tống Vy nhìn anh ta: "Đương nhiên là cười câu nói này của tổng giám đốc Đường, anh nói cơ thể bị thương của anh là do tôi ban tặng, nhưng trong mắt tôi lại là do anh tự tìm, nếu như không phải anh có lòng làm việc xấu với tôi thì tổng giám đốc Đường cũng sẽ không ra tay với anh"
"Cho nên cô nói là tôi đáng chết?" Đường Hạo Minh nheo mắt lại.
Tống Vy mấp máy môi đỏ: "Chẳng lẽ không đúng sao?" Đường Hạo Minh cụp mí mắt, cười trầm một tiếng.
Sau đó, anh ta đột nhiên buông ba toong ra, đưa tay đẩy mạnh bả vai Tống Vy một cái, đẩy cô lên tường phía sau.
Tổng Vy không để ý tới phía sau lưng bị đập đến phát đau, quá sợ hãi mà nói: "Anh muốn làm gì?"
Đường Hạo Minh không trả lời, hai bước vột đến trước mặt cô, buông nốt gậy ba toong còn lại ra, khi cô né tránh, nhanh chóng chống hai nắm tay hai bên bả vai cô, giam cô giữa vách tường và lồng ngực mình.
Tống Vy hơi ngơ ngác, một lúc lâu sau mới phản ứng được mình bị Kabe-don, cô tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Thả tôi ra!"
Kabe-don: Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tự thể dồn đối phương vào chân tường.
Đường Hạo Minh bất động.
Tống Vy nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị đẩy anh ta ra.
Lúc này, âm thanh nham hiểm của Đường Hạo Minh lại vang lên bên tai: "Tôi khuyên cô đừng nhúc nhích, hiện tôi đang bị thương, chỉ cần cô đẩy
tôi sẽ ngã, đến lúc đó vết thương của tôi sẽ tăng thêm, tất cả sẽ đều là trách nhiệm của cô, chẳng những phải bồi thường mà còn phải phụ trách chăm sóc tôi."
"Anh..." Tay đã nâng lên của Tống Vy cứ như vậy cứng lại giữa không trung.
Nhìn cô như vậy, Đường Hạo Minh ra vẻ tiếc nuối thở dài: "Không đẩy tôi ra sao? Thật ra tôi vẫn muốn cô đẩy tôi." "Đủ rồi!" Tống Vy sắc mặt khó chịu hét lên một tiếng, căm tức nhìn người đàn ông trước mặt: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có thể đừng dây dưa với tôi nữa hay không?"
Ánh mắt Đường Hạo Minh lóe lên: "Muốn tôi không dây dưa với cô nữa cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải giúp tôi làm một chuyện." "Chuyện gì?" Cả người Tống Vy căng thẳng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Trực giác nói cho cô, chuyện anh ta muốn cô làm chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Đường Hạo Minh cười trầm hai tiếng, vừa định mở miệng, thì văn phòng trợ lý cách đó không xa mở ra, Trình Hiệp từ bên trong đi ra.
Tổng Vy thầm vui mừng, vội hô to: "Trợ lý Trình!"
Nghe thấy âm thanh của cô, Trình Hiệp quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tư thế của cô và Đường Hạo Minh thì không khỏi kinh ngạc: "Tổng giám Đường, nhà thiết kế Tống, hai người đang làm gì thế?"
"Không có gì, tôi và Vy Vy đã nhiều ngày không gặp, đang ôn lại chuyện cũ mà thôi." Đường Hạo Minh cầm lấy một lọn tóc của Tống Vy: "Đúng không, Vy Vy?"
Tống Vy giả vờ không nghe thấy cảnh cáo trong lời nói của anh ta, lắc đầu với Trình Hiệp: "Không có gì, tôi tình cờ gặp được tổng giám Đường, nhưng anh ta không cho tôi đi, trợ lý Trình, anh giúp tôi kéo tổng giám Đường ra đi, anh ta đang bị thương, tôi không dám đụng vào anh ta."
Đường Hạo Minh sầm mặt, khó tin nhìn Tống Vy.
Người phụ nữ này lại dám trái lời anh ta.
Cô không sợ anh ta sẽ nói ra bí mật của mình sao?
"Thì ra là như vậy" Trình Hiệp đi về phía bên này, nhặt batoong dưới đất lên đưa cho Đường Hạo Minh: "Tổng giám Đường, ở tập đoàn dây dưa với phụ nữ là anh không đúng, nếu như bị tổng giám đốc biết được thì anh sẽ gặp phiền phức đấy, vì vậy anh còn chưa buông nhà thiết kế Tổng ra sao?"
Đường Hạo Minh ánh mắt dữ tợn nhìn Trình Hiệp một chút, rồi lại nhìn Tống Vy một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy ba toong, buông Tống Vy ra.
Tống Vy vừa được tự do, lập tức tránh ra xa.
Nhìn dáng vẻ tránh mình hệt như tránh thú dữ của cô, khóe miệng Đường Hạo Minh lạnh lùng nhếch lên, sau đó quay sang Trình Hiệp, giễu cợt nói: "Anh xuất hiện đúng là rất kịp thời."
Trình Hiệp mỉm cười: "Đâu nào, chỉ là trùng hợp tổng giám đốc gọi tôi tới một chuyển mà thôi, nhưng tổng giám Đường xuất hiện ở đây, chắc là cũng đến tìm tổng giám đốc nhỉ, chúng ta cùng đi nhé?"
Anh ta làm một tư thế xin mời, căn bản không cho Đường Hạo Minh cơ hội cự tuyệt.
Đường Hạo Minh sao có thể không hiểu, nhưng cũng không tức giận, nhìn Tổng Vy nở nụ cười, ý tứ sâu xa: "Vy Vy, xem ra hôm nay chúng ta trò chuyện không thành, lần sau lại tiếp tục vậy."
Nói xong, anh ta chống ba toong, trong ánh mắt trầm xuống của Tống Vy, khập khễnh đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Đến tận khi anh ta đi vào văn phòng Tổng giám đốc, cô mới thu hồi ánh mắt, cảm kích cười với Trình Hiệp: "Cảm ơn trợ lý Trình"
"Không có gì, thấy loại tình huống này, ai cũng sẽ ra tay hỗ trợ mà thôi" Trình Hiệp xua tay, biểu thị không cần cám ơn.
Trước tiên không nói cô là người phụ nữ của tổng giám đốc, anh ta phải bảo vệ tốt.
Dù cô chỉ là một nhân viên bình thường, anh ta là cấp cao trong công ty, cũng phải ra mặt bảo vệ.
"Được rồi, tôi không nghe cô nói nữa, tổng giám đốc còn đang chờ tôi." Thu hồi suy nghĩ, Trình Hiệp nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói.
Sau khi anh ta đi rồi, Tổng Vy cũng không đứng đó nữa mà nhận thang máy trở về phòng thiết kế.
Ngồi xuống, sắc mặt của cô lập tức trở nên lo lắng.
Câu nói cuối cùng của Đường Hạo Minh, rõ ràng là đang nói với cô, giữa bọn họ vẫn chưa kết thúc, anh ta sẽ còn tới tìm cô, cũng không biết cụ thể là bao lâu.
Bị loại người nguy hiểm này để mắt tới, mùi vị thật không dễ chịu.
Nghĩ vậy, Tống Vy chỉ cảm thấy không khỏi đau đầu, cũng không còn hứng thú làm việc nữa.
Đến chiều, Đường Hạo Tuấn gọi điện thoại tới: "Em xong việc chưa?"
Tống Vy day day huyệt Thái Dương, miễn cưỡng giữ vững tinh thần trả lời: "Đã xong việc rồi." "Ừm, đến bãi đỗ xe, tôi trên xe chờ em" Dứt lời, Đường Hạo Tuấn lập tức cúp điện thoại.
Tổng Vy đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy, nhanh chóng thu dọn bàn làm việc gọn gàng, rồi cầm túi xách đi ra cửa.
Đển bãi đỗ xe, Tống Vy còn chưa đi đến trước xe Đường Hạo Tuấn thì cửa xe chỗ ngồi phía sau liền mở ra.
Tổng Vy mỉm cười, bước nhanh tới: "Tổng giám đốc Đường, để anh chờ lâu rồi."
"Không có, lên xe đi" Đường Hạo Tuần buông tạp chí trong tay xuống, hờ hững đáp lại.
Tống Vy lên xe, sau khi chào hỏi Trình Hiệp ở ghế lái, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giang Hạ, bảo cô trông giúp hai đứa bé.
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Tống Vy nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói: "Trình Hiệp đã nói cho tôi biết, chuyện buổi sáng Đường Hạo Minh dây dưa với em"
Tống Vy mở to mắt nhìn: "Vậy tổng giám đốc Đường..."
Biết cô muốn nói gì, Đường Hạo Tuấn khẽ mở môi mỏng ngắt lời cô: "Tôi đã có lệnh điều Đường Hạo Minh đi công ty con đảm nhiệm chức giám đốc, ít ngày nữa anh ta sẽ đến đó, đồng thời không có lệnh của tôi, anh ta không được vào trụ sở chính, em có thể yên tâm rồi."
"Thật sao." Tống Vy mỉm cười: "Cảm ơn tổng giám đốc Đường" Đường Hạo Tuấn khẽ ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau đã đến khách sạn.
Hai người xuống xe, đi theo nhân viên phục vụ tới VIP.
Sau khi đi vào phòng VIP, hầu hết các nhà phê bình đều đã đến đủ.
Đường Hạo Tuần mang theo Tống Vy ngồi xuống, chào hỏi mọi người, rồi bảo người mang thức ăn lên.
Từng nhân viên phục vụ nhanh chóng đẩy xe đựng thức ăn vào, đặt từng món ăn mỹ vị bày lên bàn.
Nhưng lúc này, một nhân viên phục vụ đứng cạnh Tổng Vy bỗng trượt tay, nước canh trong bát lập tức sóng ra, đổ xuống cánh tay Tổng Vy.
Thấy vậy, con người Đường Hạo Tuấn co rụt lại, ôm lấy bả vai Tống Vy, kéo vào trong ngực mình.
Tống Vy còn chưa biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác dựa vào trong ngực anh bất động.
Những người khác bên bàn ăn cũng vẻ mặt mờ mịt.
Đến tận khi nhân viên phục vụ sợ tái mặt xin lỗi, bọn họ mới biết được thì ra là không bị vững, suýt nữa thì làm bóng Tống Vy.
"Được rồi, anh đi xuống đi"
Đường Hạo Tuấn nhìn ra nhân viên phục vụ này không phải cố ý, bởi vậy cũng không trách cứ anh ta, nhưng vẻ mặt không hề kiên nhẫn bảo anh ta ra ngoài.
Nhân viên tạp vụ cảm động đến rơi nước mắt rời đi.
Đường Hạo Tuần buông Tống Vy ra: "Không sao chứ?"