CHƯƠNG
Nhưng còn chưa kịp ôm thì Tống Vy đã bị Đường Hạo Tuấn kéo lại, đáp lại Giang Hạ là một ánh mắt lạnh lẽo.
Giang Hạ thầm đảo mắt một cái.
Tên Tổng giám đốc Đường này cũng thật là, suốt ngày ghen tuông, chẳng phải cô ấy chỉ muốn ôm Vy Vy một cái thôi sao? Thế mà cũng không được.
Chưa thấy người đàn ông nào nhỏ mọn như vậy.
Tống Vy cũng bị dục vọng chiếm hữu của Đường Hạo Tuấn làm cho không biết nên khóc hay cười, cô vỗ về mu bàn tay anh: “Thôi mà, đừng có ghen chứ, Hạ là con gái mà.”
“Con gái cũng không được.” Đường Hạo Tuấn vén tóc mai Tống Vy ra sau tai. “Khi nào đến thì nhớ gọi điện cho anh.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Lúc này, loa phát thanh bắt đầu thông báo giờ bay.
Tống Vy ôm lấy Đường Hạo Tuấn, dán mặt lên ngực anh, nghe nhịp tim của anh, thật không muốn xa anh chút nào, cô nói: “Bọn em đi đây.”
“Đi đi.” Đường Hạo Tuấn cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
Tống Vy hít một hơi thật sâu, buông anh ra, sau đấy xoay người đẩy hai đứa trẻ đến cửa soát vé.
“Vy Vy.” Tống Vy vừa mới đi đã bị Đường Hạo Tuấn gọi lại.
Tống Vy dừng bước, quay đầu lại: “Sao thế?”
Đường Hạo Tuấn tiến lên một bước, một tay ôm hông cô, một tay nâng cằm cô, cúi đầu hôn cô.
Giang Hạ hưng phấn lấy điện thoại ra chụp.
Mà Tống Hải Dương đang ngồi trên xe lăn cũng nhanh chóng nhắm tịt hai mắt lại, dĩ nhiên, cậu cũng không quên che mắt của em gái mình lại.
Hai người hôn nhau chừng vài phút, Đường Hạo Tuấn mới thả Tống Vy ra.
Giang Hạ chép miệng chậc chậc.
Hai người này hôn nhau thắm thiết thật đấy, môi đỏ hết lên rồi kìa.
Nước miếng còn kéo thành sợi nữa, sắc tình quá đi mất!
Giang Hạ phấn khích, không ngừng thầm tru lên trong lòng.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không biết cô ấy đang tưởng tượng ra cái gì, mà cho dù biết, có khi cũng chẳng để ý làm gì.
Tống Vy nhìn người đàn ông bằng ánh mắt thâm tình: “Em đi thật đây.”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu.
Tống Vy buông cổ người đàn ông ra, lùi về sau một bước, xoay người, đẩy xe lăn đi về phía cửa soát vé.
Đường Hạo Tuấn cứ như vậy nhìn ba mẹ con đi xa dần.
Giang Hạ đứng sau lưng anh: “Tổng giám đốc Đường, nếu như anh không nỡ thì cứ qua đó luôn đi. Đưa Vy Vy với Hải Dương và Dĩnh Nhi ra nước ngoài, sau đó quay về sau.”
Hai cái người này cũng thật là, cũng đâu phải sinh ly tử biệt, làm gì mà xúc động đến vậy chứ.
Đường Hạo Tuấn khẽ quay đầu lại nhìn cô ấy.
Cô ấy bèn cười xòa: “Coi như tôi không nói gì hết. Ha ha. Tôi không có nói gì cả.”