CHƯƠNG
Có lẽ lời nói lúc nãy của Tống Vy đã làm dịu sự căng thẳng của Tống Kim đối với Hạ Bảo Châu.
Anh ta đối mặt với câu hỏi của cô ấy, giọng trả lời cũng dần dần trở nên bình thường, không còn hồi hộp và nói đứt quãng như lúc nãy nữa.
Khi vào biệt thự, Tống Vy dẫn Tống Kim lên lầu thăm hai đứa nhỏ.
Trên đầu của Tống Dĩnh Nhi còn băng bó, trên cánh tay và đùi cũng thế, cô bé nằm trên giường không cách nào nhúc nhích được.
Còn Tống Hải Dương thì đã có thể đi lại và chạy nhảy xung quanh, lúc này đang ngồi trên giường, cầm một quyển truyện ra kể cho Tống Dĩnh Nhi nghe.
Hai đứa trẻ thấy Tống Kim đi vào, đôi mắt lập tức sáng rỡ, đồng loạt gọi cậu.
Tống Kim vừa vui mừng vừa lo lắng: “Chị, vết thương của Hải Dương và Dĩnh Nhi…”
“Là sự cố.” Hai mắt Tống Vy thoáng động, trả lời lại anh ta.
Cô không định nói nguyên nhân tại sao hai đứa nhỏ lại bị thương.
Thế giới của Tiểu Kim rất trong sáng, không có nhiều mưu ma quỷ kế.
Cho nên cô hy vọng Tiểu Kim có thể mãi đơn thuần thế này.
Tống Kim thấy Tống Vy nói nghiêm túc thì cũng không nghĩ nhiều, gật đầu tin tưởng.
Sau đấy Tống Vy để anh ta chơi với hai đứa nhỏ, còn cô thì đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, Tống Vy bắt đầu bận rộn.
Vì cuộc thi mà ngày nào cô cũng phải ra ngoài tập hợp với nhóm A, bắt đầu họp, sau đó bàn bạc việc thiết kế.
Dù gì đây cũng là cuộc thi nhóm, thiết kế của mỗi thành viên đều cần phải hoàn hảo, phong cách thống nhất, vải vóc tương tự.
Nếu có một tác phẩm của đội viên xuất hiện sai lệch, kém xa so với tác phẩm của các nhà thiết kế khác trong nhóm thì rất có khả năng kéo điểm số của cả nhóm xuống.
Điểm số của cá nhân có thể sẽ quyết định sự sinh tồn của cả nhóm, cho nên không thể qua loa được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã một tuần trôi qua.
Vòng thi đấu này cuối cùng cũng đến ngày quyết định thắng thua.
Việc thiết kế quần áo cho người khuyết tật cũng đủ dằn vặt các nhà thiết kế.
Rất nhiều nhà thiết kế vì vòng thi này mà gầy rộc đi.
Tuy Tống Vy không gầy đi nhưng trạng thái tinh thần cũng không ổn, dưới mí mắt là quầng thâm cực lớn.
Vì phải chỉnh sửa thiết kế, chỉnh sửa quần áo may sẵn, còn phải bàn bạc với các nhà thiết kế khác về việc trang điểm cho hai chị em dính liền cơ thể lên sàn catwalk… Mấy ngày tiếp theo, cô thật sự không được nghỉ ngơi tử tế.
Lúc này, người mẫu khuyết tật đã vào phòng thay đồ thay bộ trang phục catwalk cho vòng đầu tiên.
Quần áo của Tống Vy xếp ở vòng thứ bảy, vẫn còn sớm, vậy là cuối cùng cô cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, Sau khi mua một ly sữa nóng, cô đi tới ghế trên hành lang ngồi nghỉ ngơi.
Lúc này, đột nhiên một giọng nói quen thuộc, gần như khắc sâu trong linh hồn cô vang lên phía sau: “Sao em lại ở đây một mình?”
Tống Vy lập tức đứng thẳng người, không dám tin mà quay đầu nhìn sang.
Nhìn thấy khoé môi của Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên, mắt đầy ý cười đứng đó nhìn cô, Tống Vy vội đặt ly sữa xuống, đứng dậy nhào vào lòng của người đàn ông: “Sao đột nhiên anh lại tới đây? Không phải anh nói cuối tuần này không tới được sao?”