CHƯƠNG
“Vô dụng thôi, em không giãy khỏi tôi được đâu, cũng chẳng có ai đến giúp em được cả. Hai vệ sĩ kia của em đã bị người của tôi khống chế rồi.” Đường Hạo Minh vừa nhéo mặt Tống Vy vừa nói.
Tống Vy cắn chặt môi: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
“Ở bên tôi được không?” Đường Hạo Minh nhìn cô rồi nói.
Tống Vy sợ đến ngơ người: “Anh nói gì cơ?”
Đường Hạo Minh nâng cằm cô lên: “Tôi nói là, bỏ Đường Hạo Tuấn đi, ở bên tôi được không.”
Lần này anh ta đến đây, ngoài việc sắp xếp cho Lâm Giai Nhi, việc quan trọng nhất chính là đến gặp cô.
Tống Vy nghe anh ta nói vậy, tức đến mức bật cười: “Đường Hạo Minh, anh điên rồi sao, tôi là em dâu của anh đấy!”
“Tôi biết. Hoàng đế thời cổ đại còn cướp cả con dâu, tôi là anh họ cướp em dâu họ thì có là gì đâu.” Đường Hạo Minh nhìn Tống Vy bằng ánh mắt đầy thâm tình: “Vy Vy, tôi nói nghiêm túc mà. Chỉ cần em ở bên tôi, tôi có thể không nhắm vào Đường Hạo Tuấn nữa, thậm chí tôi còn có thể từ bỏ Duy Tâm.”
Từ trước đến nay, Duy Tâm vẫn luôn là chấp niệm của anh ta.
Nhưng bây giờ anh ta lại có thể từ bỏ Duy Tâm, chỉ cần cô đi cùng anh ta.
Tống Vy tức run cả người: “Đường Hạo Minh, anh đừng có mơ tưởng nữa. Sao tôi có thể ở bên một tên ác quỷ như anh chứ?”
“Ác quỷ?” Đường Hạo Minh híp mắt lại: “Em coi tôi là thứ như vậy sao?”
“Tôi nói sai ở đâu nào? Anh không phải ác quỷ thì là gì?” Tống Vy trừng mắt nhìn anh ta: “Anh bắt cóc tôi, bắt tôi nhảy xuống vách núi, còn mua chuộc cả đám bác sĩ y tá kia định giết chết con tôi. Một kẻ đáng sợ như anh thì ai dám ở bên anh!”
Nghe vậy, Đường Hạo Minh cụp mi xuống, mãi một lúc lâu mới nói: “Tôi bắt cóc em, bắt em nhảy xuống vách núi, nhưng tôi cũng cứu em mà. Nếu không phải tôi đỡ bên dưới người em, người gãy chân gãy tay chính là em đấy.”
Anh ta tỏ vẻ như chúng ta đều hòa nhau mà nhìn Tống Vy, cứ như không hiểu mình cũng đã cứu cô rồi mà, sao cô cứ phải để ý đến việc đó nữa.
Tống Vy hiểu rõ anh ta nghĩ gì, cảm thấy anh ta có bệnh rồi, trong lòng cũng cảm thấy hơi sửng sốt.
Hóa ra ban đầu Giang Hạ nói đúng.
Cô không bị thương chính là vì Đường Hạo Minh đã cứu cô.
Tống Vy cắn môi: “Anh cứu tôi thì đã sao? Người bắt cóc tôi là anh, người bắt tôi nhảy vách núi cũng là anh. Tại sao tôi phải vì chuyện cuối cùng anh đã cứu tôi mà bỏ qua hết chuyện anh đã làm? Anh dựa vào cái gì chứ?”
Chẳng lẽ có người tát bạn một cái chẳng vì lý do gì cả, tát xong chỉ cần quay sang xin lỗi thì bạn phải tha thứ cho cái vô ý của người ta sao?
Xin lỗi, cô không làm được thế!
Đường Hạo Minh cau mày: “Được thôi, nếu em đã không chấp nhận lời giải thích rằng tôi đã cứu em, vậy chúng ta lại nói chuyện khác. Em nói tôi mua chuộc bác sĩ, y tá giết chết đứa con trong bụng em. Đúng thế, tôi làm đấy, nhưng Vy Vy ơi, tôi làm vậy cũng vì tốt cho em thôi mà.”
Anh ta nắm lấy tay Tống Vy.
Tống Vy cảm thấy thật nực cười, cố sức rút tay ra: “Tốt cho tôi sao? Anh bảo người ta giết chết con tôi mà anh lại nói với tôi rằng vì anh muốn tốt cho tôi. Đường Hạo Minh, anh đúng là bệnh rồi!”
“Đương nhiên là vì tốt cho em rồi. Tôi yêu em mà, sao tôi có thể chấp nhận chuyện em mang đứa con của người khác được chứ. Hơn nữa Vy Vy ạ, dù có phải ép buộc đi chăng nữa tôi vẫn luôn muốn để em ở bên tôi, vậy nên bỏ đứa bé kia đi sớm không phải sẽ tốt hơn sao? Em cũng không muốn nó vừa sinh ra đã không có ba, thế thì thà rằng đừng sinh nữa.” Nét mặt Đường Hạo Minh lộ ra nụ cười ác độc.