CHƯƠNG
“Nếu anh không thả, anh cho rằng hôm nay anh có thể ra ngoài được sao?” Trình Hiệp hỏi anh ta.
Đường Hạo Minh bật cười: “Nói cứ như nếu tôi thả cô ấy đi thì tôi có thể ra ngoài không bằng. Cậu mang theo nhiều người như thế này, ngoài việc cứu người thì chẳng phải là để đến bắt tôi còn gì?”
Trình Hiệp nghẹn lời vì bị anh ta nói trúng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trình Hiệp đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, trả lời: “Nếu anh đã biết vậy rồi thì tôi cũng không khách khí nữa. Lên đi, cứu mợ chủ ra, bắt cả người kia lại.”
Đường Hạo Minh khó khăn lắm mới ra ngoài được, anh ta không thể bỏ qua lần này, nhất định phải bắt được.
Nếu không lần tiếp theo, không biết phải đến bao giờ Đường Hạo Minh mới xuất hiện nữa.
Đường Hạo Minh nhìn một nhóm người đang xông về phía mình, híp mắt lại, cúi đầu nhìn Tống Vy: “Xem ra hôm nay tôi không đưa em đi được rồi. Nhưng không sao hết, cứ chờ đi, lần sau chắc chắn tôi sẽ đưa em đi. Em chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi.”
Nói xong, anh ta cúi đầu xuống, dường như định hôn Tống Vy.
Đồng tử Tống Vy co rụt lại, vội quay đầu sang hướng khác.
Đường Hạo Minh cũng không tức giận, mỉm cười hôn lên trán cô sau đó nhẫn tâm ném cô vào trong hồ nước.
Bùm!
Tống Vy rơi thẳng vào trong hồ, nước văng lên tung tóe.
Gợn sóng lan ra khiến Tống Vy choáng váng đầu óc, cả người như mất sức, không thể cử động được, chỉ có thể để mình càng lúc càng chìm sâu xuống.
Tai nạn này khiến tất cả mọi người kinh hãi sững người.
Trình Hiệp không ngờ Đường Hạo Minh lại khốn nạn như vậy, ném luôn mợ chủ xuống hồ nước.
Chẳng lẽ đây là tình yêu dành cho mợ chủ mà anh ta vẫn luôn miệng nói sao?
Yêu là tổn thương sao?
Cút đi cái thứ chó má!
“Nhanh lên, mau cứu mợ chủ đi!” Sau khi Trình Hiệp tỉnh táo lại, vội vàng hô hoán.
Mợ chủ đang chìm xuống rồi, không cứu người thì muộn mất.
Nhóm vệ sĩ cuống cuồng nhảy xuống nước cứu người.
Đường Hạo Minh nhân cơ hội này, nhếch miệng cười, quay người bỏ chạy mất.
Chạy đến đình nghỉ mát phía trước thì người của anh ta đã đứng đó chờ sẵn.
Thấy anh ta tới, mấy người kia hỏi: “Ông chủ, phải làm sao bây giờ?”
Đường Hạo Minh nheo mắt lại: “Kế hoạch thất bại rồi. Tôi không nghĩ trợ lý của Đường Hạo Tuấn tự nhiên lại xuất hiện, đã vậy còn mang theo nhiều người như thế. Rút lui thôi, báo cho mấy người ở hồ cũng rút đi, cứ để yên cho hai đứa trẻ kia đã. Bọn chúng có nhiều người, nếu không chạy thì không kịp mất.”
“Vâng.” Người kia đáp lại, lấy điện thoại ra báo cho những người khác rút lui.
Nhóm người Đường Hạo Minh nhanh chóng phóng xe đi.