CHƯƠNG
Trình Hiệp cười đáp: “Chuyện là thế này. Sau khi chúng tôi đến nước Y thì mới phát hiện có một phần tài liệu quên cầm theo nên tổng giám đốc đã sắp xếp cho tôi quay lại để lấy. Trùng hợp thế nào lại thấy Đường Hạo Minh ở sân bay nên mới đi theo anh ta, thấy anh ta đi vào công viên này, sau đó gọi mấy người đến đây định bắt lấy anh ta. Không ngờ là mợ chủ cũng ở đây.”
Tống Vy gật đầu: “Hóa ra là vậy. May là anh mang thêm người theo, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp cũng cảm thấy may mắn vì quyết định lúc đó của mình.
Nếu không, một mình anh ta thì cũng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hạo Minh bắt mợ chủ đi.
“Mợ chủ, tôi đưa mọi người về trước đã.” Trình Hiệp đề nghị.
Tống Vy cũng không muốn ở đây thêm làm gì, ừ một tiếng đồng ý.
Vừa trở lại biệt thự, Trình Hiệp tìm xong tài liệu của Đường Hạo Tuấn rồi để hết nhóm vệ sĩ kia lại canh gác quanh biệt thự, bảo đảm an toàn cho mấy người Tống Vy xong anh ta mới ra khỏi cửa, đến sân bay.
Trên đường, Trình Hiệp liên lạc với Đường Hạo Tuấn, nói hết chuyện Đường Hạo Minh xuất hiện lẫn chuyện mợ chủ suýt bị bắt đi ra.
Đường Hạo Tuấn nghe vậy, quả nhiên vô cùng tức giận. Sau đó anh liên lạc với thống đốc Steve, dùng một ân huệ để yêu cầu thống đốc Steve phong tỏa các lối ra vào, phong tỏa Đường Hạo Minh trong thành phố này.
Chỉ cần Đường Hạo Minh vẫn ở trong thành phố thì nhất định vẫn có thể tìm thấy.
Trong một căn phòng bình thường ở khu ổ chuột.
Lâm Giai Nhi nhìn vẻ mặt khó coi của Đường Hạo Minh, khóe miệng nhếch lên: “Sao thế, không mua được vé hả?”
Đường Hạo Minh nắm chặt điện thoại, im lặng không nói năng gì.
Lâm Giai Nhi khoanh tay: “Có vẻ là Hạo Tuấn đã phong tỏa thành phố này lại rồi. Đường Hạo Minh, anh không ra ngoài được đâu.”
“Không cần cô phải nhắc!” Đường Hạo Minh nhìn cô ta bằng ánh mắt hung ác hiểm độc.
Lâm Giai Nhi bĩu môi: “Anh còn nói tôi cơ đấy. Anh manh động quá, hôm nay anh không nên đi tìm Tống Vy. Tôi biết anh rất muốn có được cô ta, nhưng kế hoạch của anh không hề chu toàn chút nào cả. Giờ thì kết quả hay rồi, người không bắt được, lại còn để mình suýt nữa thì bị bắt rùa trong hũ. Đúng là vô dụng.”
“Tôi vô dụng sao?” Đường Hạo Minh bị chọc điên, nhoắng cái đã đưa tay ra bóp cổ cô ta: “Còn cô thì giỏi rồi, nhưng cũng có thấy cô có được Đường Hạo Tuấn đâu nào. Hơn nữa cô đừng có quên, cô được tôi đưa đến đây, cho nên giờ cô cũng chỉ là một con chó của tôi mà thôi. Thân là một con chó, cô dám nói chuyện như vậy với chủ nhân của mình cơ đấy, không sợ tôi bẻ gãy cổ cô ra sao, hả?”