CHƯƠNG
Chuyện Tống Huy Khanh đổ bệnh không phải là chuyện sớm muộn sao? Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng khi thật sự nghe tin thì trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.
Dù sao thì đó cũng là ba ruột của cô.
“Tình hình hiện tại của ông ta thế nào?” Đường Hạo Tuấn hỏi qua điện thoại.
Trình Hiệp lắc đầu trả lời: “Không tốt lắm, Tống Huy Khanh đi ra ngoài câu cá với người khác thì đột nhiên ngã xuống. Bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, còn chưa ra khỏi trong phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ nói là cho dù ra khỏi phòng cấp cứu cũng không đứng dậy được nữa, chỉ có thể nằm trên giường bệnh.”
“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn hơi gật đầu.
Sau đó, anh buông điện thoại xuống hỏi Tống Vy: “Em định làm thế nào?”
“Về nước thăm ông ta vậy.” Tống Vy bóp trán.
Dù có thế nào thì khi Tống Huy Khanh đổ bệnh đúng là cô nên trở về thăm một chuyến.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Được, anh sẽ sắp xếp máy bay.”
“Vậy em đi nói với Tiểu Kim một tiếng.”
Nói xong, Tống Vy đi ra khỏi phòng sách, ra ngoài gọi điện cho Tống Kim.
Buổi tối hôm đó, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mang theo hai đứa bé lên máy bay về nước.
Sau khi xuống máy bay, Trình Hiệp lại báo tin, Tống Huy Khanh đã qua cơn nguy hiểm, phía bệnh viện cũng tra ra là Tống Huy Khanh bị trúng độc nhưng đã bị Trình Hiệp ém xuống, không để bệnh viện nói cho Tống Huy Khanh biết.
Cho nên bây giờ Tống Huy Khanh vẫn không biết rốt cuộc là sao mình lại đổ bệnh, ông ta thật sự cho rằng là do tuổi tác đã quá lớn.
Mà lúc Tống Huy Khanh vào bệnh viện, Tô Thu vẫn thấp tha thấp thỏm, sợ bác sĩ tra ra Tống Huy Khanh trúng độc.
Khi quyết định hạ độc Tống Huy Khanh, bà ta đã hy vọng Tống Huy Khanh chết ở nhà, như vậy thì không cần đưa đến bệnh viện để người ta tra ra Tống Huy Khanh chết vì trúng độc, bà ta có thể hoàn toàn thoát khỏi diện bị tình nghi.
Nhưng lần này bà không ngờ Tống Huy Khanh lại ngã gục ở bên ngoài, được người khác đưa đến bệnh viện.
Khi nghe thấy bệnh viện gọi điện thoại tới, bà ta suýt bị dọa sợ mất hồn.
Cũng may là cuối cùng bệnh viện không nói Tống Huy Khanh trúng độc, chỉ nói người già rồi thì chức năng cơ thể suy yếu nên mới ngất đi.
Chuyện này khiến Tô Thu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút coi thường bệnh viện.
Bà ta cứ tưởng những bác sĩ này lợi hại như thế nào, thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nếu bệnh viện đã không tra ra được Tống Huy Khanh bị trúng độc, vậy để Tống Huy Khanh ở lại bệnh viện cũng không sao, bà ta đỡ phải đón Tống Huy Khanh về, để cho Tống Huy Khanh đỡ phải chết ở biệt thự, làm biệt thự hôi thối.
Dù sao sau này biệt thự kia cũng là nhà của bà ta, Quốc Thần và Đông Đông mà.
Tô Thu đang vui vẻ suy nghĩ về tương lai thì có người gõ cửa phòng bệnh.
“Ai vậy?” Tô Thu không vui hỏi.
Tống Huy Khanh cũng mở mắt, nhưng trên người không có sức lực mấy, giọng nói thều thào: “Đi mở cửa đi.”
Tuy Tô Thu không muốn nhưng vẫn đi mở cửa.