CHƯƠNG
“Có người không muốn ông ta khỏe mạnh.” Tống Vy kéo ghế ra ngồi xuống.
Giang Hạ đầu sửng sốt, sau đấy hiểu được ý gì đó, miệng oang oang cả lên: “Vy Vy, ý cậu là, ông ba tồi tệ của cậu…”
“Suỵt!” Tống Vy giơ ngón tay lên, ý bảo cô ấy đừng nói ra.
Giang Hạ gật đầu lia lịa: “Trời ạ, việc này đúng là khiến người ta giật mình mà.”
“Báo ứng cả thôi.” Tống Vy mở máy tính ra, lạnh nhạt nói.
Giang Hạ thở dài: “Đúng vậy, là báo ứng. Nhưng sao những người giết ba mẹ của Phàm vẫn chưa bị báo ứng thế?”
Nghe thế, Tống Vy vỗ vai cô ấy: “Yên tâm đi, một ngày nào đó chú dì sẽ được rửa sạch oan khuất thôi.”
“Chỉ mong là vậy.” Giang Hạ cười khổ, lấy một thứ từ trong túi ra.
Thứ Tống Vy nhìn thấy là một tấm huy chương, nó có hình bầu dục, đen tuyền, có hình thanh đao võ sĩ, nhìn rất đáng sợ.
“Giang Hạ, đây là huy chương gì vậy?” Tống Vy nhíu đôi mày thanh tú lại.
Giang Hạ giơ huy chương trong tay lên: “Cậu nói cái này à?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu: “Cái này nhìn trông cứ sờ sợ. Tại sao cậu lại có nó.”
“Tớ nhặt được.” Giang Hạ vừa đi vừa nói: “Nhặt ở hiện trường án mạng ba mẹ Kiều Phàm, lúc ấy phía trên còn dính máu, về sau bị tớ làm mất, mãi đến hôm trước tớ thu dọn đồ lặt vặt thì mới tìm được.”
“Nhặt ở hiện trường án mạng?” Tống Vy cầm huy chương: “Cậu cũng giỏi quá đấy, đồ ở hiện trường án mạng có thể là manh mối, sao cậu có thể nhặt bậy đánh nhặt bạ được vậy.”
“Lúc ấy tớ cũng chẳng biết, hơn nữa đó là lần thứ ba tớ đến đó, nhặt ở dưới bàn trà. Khi đó hiện trường đã được dọn sạch sẽ, món này là do nhân viên cảnh sát bỏ sót, lúc đầu tớ cũng định nộp cho họ nhưng ai ngờ quên mất, sau này thì chẳng nhớ để ở đâu.” Giang Hạ thở dài.
“Có khi nào nó chính là đồ của hung thủ giết ba mẹ Kiều Phàm không?” Tống Vy giơ huy chương lên để nhìn cho rõ.
Giang Hạ lắc đầu: “Tớ cũng không biết cái này là của hung thủ hay của ba mẹ Kiều Phàm nữa.”
“Hỏi Kiều Phàm đi.” Tống Vy trả lại huy chương cho cô ấy: “Nếu là đồ của ba mẹ mình thì chắc chắn anh ta sẽ biết, nếu anh ta nói không phải thì đó chính là của hung thủ. Dựa theo cái này, chúng ta có thể tìm được tên giết người, chỉ cần tìm được thì có thể rửa sạch oan khuất cho chú dì.”
“Thật sự… có thể không?” Giọng nói Giang Hạ run rẩy: “Dựa vào tấm huy chương này để tìm tên sát nhân, có phải hơi phi thực tế không?”
“Nếu là huy chương khác thì có lẽ bất khả thi nhưng tấm huy chương này có thể tìm được.” Tống Vy nói bằng giọng chắc nịch.
Giang Hạ chớp mắt: “Vì sao?”
“Cậu không phát hiện chất liệu của huy chương này sao? Là vàng đen, số lượng vàng đen rất ít, giá cả đắt đỏ, đồ trang sức bình thường sẽ không làm toàn bộ bằng vàng đen xa xỉ. Vậy mà tấm huy chương này dùng toàn bộ là vàng đen. Như vậy nghĩa là gì? Nghĩa là thân phận người đứng sau không tầm thường.” Tống Vy phỏng đoán.
Hai mắt Giang Hạ sáng rực: “Mười mấy năm trước nhà Kiều Phàm chỉ là gia đình bình thường, không thể nào mua được vàng đen, xem ra huy chương này là của hung thủ rồi.”
“Khả năng rất cao, người nọ có thể mang nó theo bên mình, hiển nhiên sẽ có người nhìn thấy. Chỉ cần dựa vào chi tiết này để điều tra thì chắc chắn có thể tra ra được.”