CHƯƠNG
Trước lúc mẹ mang thai cô Tống Huy Khanh đã ngoại tình với Tô Thu, mãi cho đến bảy năm trước, ông ta dẫn Tô Thu và Tống Huyền về nhà họ Tống thì mẹ mới hay chuyện.
Khoảnh khắc đó, không chỉ mẹ mà cả cô và Tiểu Kim đều cảm thấy thế giới như sụp đổ.
Và chính cái đêm bị đuổi ra khỏi nhà, cả đời cô cũng không thể xóa nhòa nỗi đau khôn nguôi ấy.
Nhìn thù hận trong mắt Tống Vy, môi Tống Huy Khanh run rẩy: “Thế nên… con đang trả thù ba?”
“Đúng, tôi đang trả thù ông!” Tống Vy thẳng thắng thừa nhận hành vi của mình.
Cô nhắm mắt lại, cười khinh hai tiếng: “Nhưng mà ngoài chuyện tôi giấu ông Tô Thu ngoại tình với người khác thì chẳng hề làm gì với ông, bởi tôi biết sớm muộn gì thì ông cũng gặp quả báo, không có kết quả tốt thôi. Tôi chỉ cần kiên nhẫn là có thể thấy. Quả nhiên, bây giờ tôi có thể nhìn thấy được rồi. Chắc ông vẫn chưa biết Tô Thu không chỉ mỗi ngoại tình thôi đâu nhỉ?”
Nghe vậy, trong lòng Tống Huy Khanh trào dâng nỗi bất an to lớn, sắc mặt cũng thay đổi theo: “Con… con có ý gì?”
“Ý của tôi là Lâm Đông Đông ở nhà họ Tống hoàn toàn không phải cháu họ xa của Tô Thu mà chính là con ruột của bà ta, là con ruột của bà ta và Lâm Quốc Thần.” Tống Vy nhìn Tống Huy Khanh, cô từ tốn trả lời.
Mắt Tống Huy Khanh tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu vì tức giận.
Lâm Đông Đông chính là con của Tô Thu cùng thằng khốn đó!
Lâm Đông Đông mới sáu tuổi, nói cách khác, từ sáu năm trước, Tô Thu đã qua lại với Lâm Quốc Thần.
Đúng rồi, sáu năm trước Tô Thu bảo mình đăng ký tour du lịch vòng quanh thế giới, muốn đi thăm thú vài quốc gia trong vòng một năm, ông ta hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Bây giờ ngẫm lại, du lịch gì, con đàn bà kia ra ngoài sinh con thì có!
Nhớ lại thời gian này Tô Thu thường xuyên thủ thỉ bên tai mình, muốn ông ta nhận Lâm Đông Đông làm con nuôi, sau này đem tài sản cho nó, để nó phụng dưỡng mình lúc tuổi già, Tống Huy Khanh lại điên đến mức muốn giết người.
Sáu năm trước Tô Thu phản bội ông ta, ở bên thằng khốn đó rồi còn sinh con cho nó. Bây giờ bà ta vẫn còn liên lạc với thằng khốn kia, chứng minh lòng bà ta luôn hướng về nó. Sao có thể để con của mình với thằng khác nuôi ông ta lúc về già chứ?
Thế nên dưỡng già là giả, lừa gạt tài sản của ông ta mới là thật!
Tống Huy Khanh càng nghĩ càng tức, ngực thở phập phồng lên xuống.
Tống Vy thấy thế bèn cong môi cười: “Mới nghe được chút xíu đã tức như này, vậy tiếp theo nghe thêm hai tin hú hồn thì có khi nào ông tức chết tại chỗ không?”
Vẫn còn nữa?
Tống Huy Khanh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chặp Tống Vy, mắt trừng to như sắp lồi ra ngoài, tròng mắt hằn tia máu, nhìn rất ghê hồn.
“Tô Thu còn làm cái gì nữa?” Giọng ông ta ngập tràn sát ý.
Tống Vy kéo ghế ngồi xuống: “Còn Tống Huyền nữa chứ. Đứa con gái ông yêu thương nhất cũng không phải con ruột của ông đâu. Sao nào, có vui không, có bất ngờ không?”
Phụt!
Lần này Tống Huy Khanh đã thật sự hộc máu, cả người đổ rầm xuống giường bệnh.
Tống Vy thấy thế thì giật nảy mình, vội vươn tay chuẩn bị gọi bác sĩ.