Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 1154

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Những gì cô nói rất đúng. Ông ta ngu xuẩn, tống con ruột ra khỏi nhà, hoàn toàn lạnh nhạt với con ruột mình. Không phải tự tay cắt đứt đường lui của mình hay sao?

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Tống Vy thấy ông ta còn chưa tức hết cỡ, dứt khoát nói ra toàn bộ mọi chuyện, dù sao trông ông ta như vậy cps vẻ vẫn còn trụ được.

“Thật ra ông vẫn có thể sống mười mấy hai mươi năm nữa.” Tống Vy nhìn Tống Huy Khanh.

Ông ta ý thức được điều gì đó, cơ thể run lên dữ dội: “Con… ba…”

Tống Vy dường như biết ông ta muốn nói gì, cô nhếch khóe môi: “Là Tô Thu đã không muốn chịu đựng ông nữa nên đã bắt tay Lâm Quốc Thần hạ độc ông, muốn ông chết trong yên lặng. Như vậy tất nhiên tài sản sẽ thuộc về người vợ Tô Thu này. Bây giờ ông đã hiểu tại sao đột nhiên ông lại ngã bệnh, không còn bao nhiêu ngày nữa chưa?”

Hai mắt Tống Huy Khanh nhìn chằm chằm lên trần nhà, giống như trên đó có Tô Thu vậy.

“Con đàn bà độc ác, độc ác!”

Thì ra không phải ông ta bị bệnh mà là trúng độc.

Là Tô Thu muốn lấy mạng ông ta.

Người phụ nữ kia không những cắm sừng ông ta hơn hai chục năm, còn để ông ta nuôi đứa con hoang hơn ngần ấy năm, bây giờ lại muốn giết ông ta.

Thời khắc này, Tống Huy Khanh vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng, thậm chí còn sợ hãi.

Đúng vậy, là sợ hãi.

Thì ra, người chung chăn gối với ông ta lại có lòng dạ độc ác như vậy, còn mình lại chung sống cùng con bọ cạp này hơn hai mươi năm.

Tuy ông ta không quá yêu Tô Thu, nhưng nhiều năm qua, ông ta đã coi bà ta như người thân.

Thậm chí ông ta từng nghĩ, Tô Thu trẻ hơn mình mười tuổi, chắc chắn sẽ chết muộn hơn ông ta. Nếu Tống Huy Khanh chết, sau này không ai chăm sóc bà ta, trước khi chết ông ta sẽ sắp xếp xong viện dưỡng lão, để bà ta không đến mức chẳng có ai chăm sóc.

Thế mà bà ta lại…

Tống Huy Khanh đấm lồng ngực: “Báo ứng, đều là báo ứng mà! Ha ha ha ha…”

Ông ta vừa khóc vừa cười mãi, đến khi không còn động tĩnh nữa.

Trái tim Tống Vy chợt thắt lại.

Sẽ không vì biết mấy chuyện này, chịu đả kích quá lớn nên đột ngột đi đời nhà ma đấy chứ?

Tống Vy nghĩ, vươn tay thăm dò hơi thở trên mũi của ông ta, cảm nhận được hơi thở, cô khẽ thở một hơi, sau đấy nhấn chuông ở đầu giường.

Chẳng mấy chốc, các bác sĩ đã vội tới, bắt đầu cấp cứu cho Tống Huy Khanh.

Tống Vy không nhìn nữa, quay lưng ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, cô thấy Tống Kim đứng thút thít bên ngoài hành lang và Đường Hạo Tuấn đang đứng bên cạnh với vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Tiểu Kim.” Tống Vy gọi Tống Kim một tiếng.

Anh ta nhìn cô: “Chị…”

“Lúc nãy cậu ấy đã nghe thấy hết rồi.” Đường Hạo Tuấn lên tiếng, nói với Tống Vy tại sao Tống Kim khóc.

Tống Vy cắn môi: “Em đã nghe thấy hết rồi à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio