CHƯƠNG
“Vì lúc đó Tô Thu rất sợ hãi, trong miệng cứ lẩm nhẩm ‘tôi không phải cố tình đẩy bà ấy xuống lầu’, cho nên ông chắc chắn Lưu Mộng là do bà ta đẩy xuống.” Tống Huy Khanh trả lời.
Tống Vy cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy thù hận.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng vuốt lưng cô, lại hỏi: “Vậy còn ông, sau đó ông làm gì?”
Tống Huy Khanh cười gượng: “Nói ra thì hai đứa có thể không tin, sau khi chú thấy Lưu Mộng chết, phản ứng đầu tiên chính là muốn báo cảnh sát. Nhưng bị Tô Thu ngăn lại, sau đó bà ta còn lấy điểm yếu của chú ra đe dọa, kêu chú giúp bà ta thu dọn hiện trường, tiêu huỷ dấu vết, tạo thành hiện trường giả Lưu Mộng tự mình trượt té xuống lầu thang.”
Nếu là như vậy, dĩ nhiên ông ta cũng không vô tội, là đồng phạm giúp Tô Thu giết người.
“Ma quỷ, các người đều là ma quỷ!” Tống Vy cũng không nhịn nữa, giật lấy điện thoại, hét vào điện thoại với vẻ tan nát cõi lòng: “Tống Huy Khanh, ông không phải con người. Tô Thu là vợ ông, còn mẹ tôi thì không phải sao? Bà ấy và ông sống bên nhau đã hai mươi năm, hai mươi năm đấy. Tại sao ông lại đối với bà ấy như thế? Tại sao…”
Tống Vy khóc to cực kỳ bi thương.
Trái tim của Đường Hạo Tuấn cũng thắt chặt, anh vòng tay ôm chặt lấy cô.
Dĩ nhiên Tống Huy Khanh cũng nghe thấy tiếng khóc và chất vấn của cô, trong lòng cũng rất khó chịu.
“Ba xin lỗi…”
Ông ta biết tội nghiệt của mình sâu nặng, trừ xin lỗi ra, ông ta cũng không làm gì được.
Tống Vy không trả lời, ôm chặt lấy cổ áo trước ngực của Đường Hạo Tuấn mà gáo khóc không ngừng.
Một tay anh vỗ lưng cô, một tay cầm điện thoại: “Ông vừa nói Tô Thu đe dọa ông, kêu ông xử lý vết tích cho bà ta. Bà ta đã đe doạ ông chuyện gì?”
“Là bằng chứng lúc trước chú trốn thuế.” Tống Huy Khanh trả lời.
Chuyện tới nước này, ông ta cũng đã nói ra sự thật cái chết của Lưu Mộng, dĩ nhiên chuyện này cũng chẳng có gì không thể nói cả.
Dù sao ông ta cũng không sống được bao lâu nữa.
“Trốn thuế?” Đường Hạo Tuấn mím môi.
Tống Huy Khanh nhắm mắt: “Đúng, thật ra chú không chỉ trốn thuế một lần, nhưng tài khoản giả làm rất kín kẽ nên quan chức chỉ tra ra một lần mà thôi.”
Căn cứ theo pháp luật trong nước, nếu trốn thuế lần đầu, chỉ cần bồi thường thì không sao.
Nhưng ông ta không phải một lần mà là rất nhiều lần. Nếu để quan chức biết ông ta tái phạm, chắc chắn sẽ bỏ tù ông ta.
Ông ta không muốn ngồi tù nên mới chấp nhận số phận, làm theo lời Tô Thu.
Ai kêu bà ta là người chung chăn gối với ông ta, chuyện mà người khác không biết, Tô Thu chắc chắn sẽ biết.
“Vô sỉ, hai người cực kỳ vô liêm sỉ!” Tống Vy lại mắng chửi lần nữa.
Tống Huy Khanh gượng cười.
Đúng vậy, không phải ông ta là loại vô liêm sỉ hay sao? Ban đầu thành lập Tống Thị, gần như đều là dựa vào Lưu Mộng.
Nhưng cuối cùng ông ta lại đuổi thẳng cổ Lưu Mộng ra ngoài, không phải vô liêm sỉ thì là gì đây?
Tống Huy Khanh rơi vào kết cục như hôm nay cũng là do ông ta đáng đời.