CHƯƠNG
Tống Vy nắm ngón tay anh, ý bảo anh đừng đau buồn, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho bà Trần.
Hai phút sau, ngắt điện thoại.
Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Hỏi được rồi, là bà Lý của Nhật Hóa Lý Thị.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Được.”
Vừa dứt lời, Trình Hiệp đẩy cửa tiến vào: “Tổng giám đốc, đã hẹn trưởng họ nhà họ Vương rồi, khi nào anh đến đó?”
“Bây giờ.” Đường Hạo Tuấn đi tới giá sau bàn làm việc, lấy áo khoác xuống.
Tống Vy cũng đi tới, cầm áo khoác trong tay anh, mặc vào giúp anh: “Em đi cùng anh.”
“Được.” Nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tống Vy, Đường Hạo Tuấn thấy ấm lòng, ý định giết người nguôi ngoai, anh gật đầu đồng ý.
Anh biết cô đang lo lắng cho mình.
Giống như vừa rồi anh lo lắng cho cô.
Thế nên họ không chỉ là vợ chồng yêu thương nhau mà còn là hai con người chữa lành cho nhau, cứu rỗi lẫn nhau.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn mặc áo khoác, nắm chặt tay Tống Vy rồi ra khỏi phòng làm việc.
Một tiếng sau, họ đã đến nhà họ Vương.
Trưởng họ nhà họ Vương đích thân tiếp đón, trông thấy hai người, người kia vừa cười vừa vươn tay ra: “Chào tổng giám đốc Đường, chào mợ Đường. Hai người đến nhà họ Vương tôi chẳng khác gì rồng đến nhà tôm.”
“Khách sáo rồi.” Đường Hạo Tuấn bắt tay lại.
Tống Vy khoác tay anh, nở nụ cười với trưởng họ nhà họ Vương, xem như đáp lại.
“Mời hai người mau vào trong.” Bắt tay xong, ông ta làm tư thế mời, ý bảo bọn họ vào nhà.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, dẫn Tống Vy đi vào bên trong nhà họ Vương.
Nhà họ Vương nổi tiếng là thư hương thế gia ở thành phố Giang nên nhà cửa cũng là loại viện màu sắc cổ kính ngày xưa, mang đậm phong cách đặc trưng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Vy vừa đi vừa dò xét, trong đầu đã xuất hiện linh cảm về mấy bộ quần áo truyền thống, cô thầm nghĩ sau khi về sẽ vẽ ra.
Đi theo trưởng họ nhà họ Vương tới nhà chính.
Sau khi ngồi xuống, ông ta mới lên tiếng hỏi: “Không biết có chuyện gì mà tổng giám đốc Đường đột ngột đến tìm tôi thế?”
Đường Hạo Tuấn không đáp, anh lấy ra một bức hình chụp: “Ông có nhận ra đứa bé gái này không?”
“Bé gái?” Trưởng họ nhà họ Vương cầm bức hình.
Ảnh vừa được in ra nhưng người trên tấm hình cực kỳ mờ.
Thế nên đây không phải hình chụp sẵn mà là được cắt từ một thứ gì đó.
Trưởng họ nhà họ Vương híp mắt nhìn chằm chặp bức hình trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Đây chẳng phải con gái của Kiến An sao?”
“Kiến An là ai?” Tống Vy kéo tay áo của Đường Hạo Tuấn, nhỏ giọng hỏi.
Đường Hạo Tuấn siết nắm tay: “Ba của Lâm Giai Nhi, chủ tịch Lâm, Lâm Kiến An.”
Tống Vy gật đầu: “Hóa ra người con gái trong video đúng là Lâm Giai Nhi.”