CHƯƠNG
Nhớ lại khoảng thời gian chiến tranh lạnh với Tống Vy, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi từng liên lạc với nhau.
Anh nghĩ lần liên lạc đó, tuyệt đối không đơn giản chỉ là Đường Hạo Minh tìm Lâm Giai Nhi để nghe ngóng tin tức về Tống Vy như cô ta nói mà còn có việc khác.
Còn về việc gì thì anh gần như đã có đáp án, đó chính là video trong hộp thư của anh.
Video kia là do Lâm Giai Nhi quay, chắc chắn luôn nằm trong tay cô ta. Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh đều mong mỏi chia rẽ anh và Tống Vy.
Vậy nên có khả năng bọn họ hợp tác với nhau, Lâm Giai Nhi gửi video cho Đường Hạo Minh, còn Đường Hạo Minh gửi lại cho anh.
Nghĩ như vậy thì đã tỏ tường.
Vậy thì tỉ lệ Đường Hạo Minh giúp Lâm Giai Nhi trốn là rất lớn.
Nếu thật sự là Đường Hạo Minh thì có lẽ bây giờ Lâm Giai Nhi đã không còn ở thành phố Giang nữa.
Nghĩ vậy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên âm trầm khó coi.
Tống Vy thấy thế, vừa định hỏi anh sao thế thì điện thoại đã reo lên.
Tống Vy đành nuốt lời định hỏi, cô lấy điện thoại ra nhìn, là Tống Kim gọi.
“Alo Tiểu Kim?” Tống Vy nghe điện thoại.
Giọng nói hòa nhã của Tống Kim vang lên: “Chị ơi, Tống Huy Khanh vừa gọi cho Tô Thu.”
“Cái gì?” Tống Vy nheo mắt: “Em đợi chị một chút.”
Cô buông điện thoại xuống, nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Ông xã, Lâm Quốc Thần vẫn trong tay trợ lý Trình đúng không?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ừ.”
Bởi vì nhận được cuộc gọi của Tô Thu, Lâm Quốc Thần biết chuyện thất bại, muốn chạy trốn nên bị Trình Hiệp bắt.
Trước mắt đã bị khống chế, vẫn chưa đến cục cảnh sát.
Đợi đến khi bắt được Tô Thu bên này thì sẽ cùng đưa đi.
“Vậy Tô Thu thì sao?” Tống Vy lại hỏi.
Cô chỉ kể những việc làm của Tô Thu cho Tống Huy Khanh nghe mà quên hỏi hiện giờ bà ta ở đâu.
“Vẫn ở thành phố Giang, Tô Thu hẹn Lâm Quốc Thần cùng đến sân bay nhưng bà ta không biết Lâm Quốc Thần bị bắt, chỉ cho rằng ông ta gặp chuyện gì đó nên vẫn đang chờ ở khách sạn.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Nguyên nhân chủ yếu anh không để Trình Hiệp phái người bắt Tô Thu là vì Lâm Đông Đông.
Đứa bé kia đột nhiên bị sốt, nếu Tô Thu bị bắt thì ai chăm?
Anh sẽ không cho người sang chăm, có phải con anh đâu.
Dù sao Tô Thu cũng không có thế lực giống Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh, có thể chạy trốn ngay trước mắt anh. Vậy thì cứ để bà ta chăm Lâm Đông Đông rồi sau đấy bắt lại cũng không vội.
“Em biết rồi.” Tống Vy gật đầu rồi đặt điện thoại bên tai lần nữa: “Tiểu Kim, em vừa nói là Tống Huy Khanh gọi điện với Tô Thu, vậy hai người họ nói gì?”
“Em không biết, ông ta không cho em nghe nhưng sau khi nói xong, Tống Huy Khanh gọi em vào, bảo chúng ta dẫn cảnh sát đến phòng bệnh của mình vào hai giờ chiều mai.” Tống Kim trả lời.
Tống Vy mím môi: “Bảo chúng ta dẫn cảnh sát đến phòng bệnh của mình vào hai giờ chiều mai. Ông ta muốn làm gì?”