CHƯƠNG
“Anh biết, nhưng hai người muốn nhìn thấy Tống Huy Khanh ra đi trong tiếc nuối sao?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lướt qua gương mặt hai chị em.
Hai chị em không nói nên lời.
Tuy rằng họ rất hận Tống Huy Khanh, nhưng dù sao Tống Huy Khanh cũng là ba họ, hơn nữa người sắp chết, họ cũng hy vọng có thể tiễn Tống Huy Khanh đi cho tốt, để Tống Huy Khanh không còn tiếc nuối, như vậy thì cô và Tống Kim có thể hoàn toàn cắt đứt nhân duyên đời này với Tống Huy Khanh.
Nhưng, họ không muốn làm phiền Đường Hạo Tuấn vì chuyện này.
“Nếu hai người không muốn, anh có thể đánh tiếng với bên trên, việc này cũng không có gì khó.” Đường Hạo Tuấn thấy hai chị em không nói gì, biết họ vừa không muốn Tống Huy Khanh tiếc nuối, vừa không muốn làm phiền anh, nhíu mày nói tiếp.
Tống Vy cắn môi: “Ông xã, thật sự không có gì khó sao?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nhìn về phía Tống Kim.
Tống Kim cũng đang nhìn cô, cuối cùng gật đầu với cô.
Tống Vy lập tức quyết định, sau khi thở dài liền nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Vậy làm phiền anh.”
“Không có gì, em là vợ anh, chúng ta là một, nếu như em đã muốn, không có gì là phiền cả.” Đường Hạo Tuấn vuốt tóc cô.
Tống Vy thấy anh dỗ dành mình như dỗ dành Dĩnh Nhi, nhất là ở trước mặt Tống Vy, mặt cô không khỏi đỏ lên, vội vàng bỏ tay anh xuống: “Tiểu Kim đang nhìn đấy.”
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Kim.
Tống Kim giật mình, vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Em không nhìn thấy gì cả.”
Sự biết điều của anh ta khiến Đường Hạo Tuấn vô cùng vừa lòng.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên trán Tống Vy một cái: “Về chứ?”
“Tới đồn cảnh sát trước đã.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn không phản đối, gật đầu đồng ý: “Vậy đi thôi.”
“Chị, em không đi đâu, ông ấy thành ra thế này rồi, em không yên tâm đi.” Tống Kim chỉ về phía phòng bệnh.
Tống Vy cũng đang có ý này, ừ một tiếng: “Được, vậy em ở lại đây, có chuyện gì thì gọi cho chị.”
“Vâng.” Tống Kim mỉm cười đồng ý.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn rời khỏi bệnh viện, lái xe tới đồn cảnh sát.
Tống Vy giao chứng cứ ra, Đường Hạo Tuấn cũng liên lạc với phía nhà họ Trương.
Tuy nhà họ Trương là gia tộc quyền quý của thủ đô nhưng lại cầm đầu mảng hình phạt cả nước, thế nên để nhà họ Trương ra mặt xử lý Tô Thu trước là thích hợp nhất.
Nhà họ Trương hiện đang cần rất nhiều tiền trong một số lĩnh vực, thế nên khi Đường Hạo Tuấn lên tiếng nhờ họ giúp đỡ, họ liền đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Vì Tô Thu vốn đã tội ác đầy trời, việc họ giúp đỡ cũng chỉ là đẩy nhanh phán quyết của bà ta thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì, sao họ lại không làm chứ, dù bên trên có ý kiến cũng sẽ không nói gì.
Dù sao thì cũng không phải xử người vô tội.
Chuyện này, Đường Hạo Tuấn và nhà họ Trương cứ như vậy bàn bạc xong.
Cũng vì vậy, rất nhiều bước thẩm vấn của Tô Thu đều lược bỏ, lập tức bắt Tô Thu vào ngục giam trọng hình, chỉ chờ phiên tòa cuối vào hai ngày tới là có thể định tội.