CHƯƠNG
Hôm qua cũng không, chỉ gọi điện bảo bà ta tới gặp ông ta.
Bà ta không nghĩ nhiều, thế nên hôm nay bèn tới, nhưng không ngờ tất cả là cái bẫy của Tống Huy Khanh, mà bà ta còn ngu ngốc nhảy vào.
Tô Thu hối hận, hối hận vì sao hôm qua khi mình nhận được điện thoại của Tống Huy Khanh, không thèm suy nghĩ vì sao Tống Huy Khanh không chất vấn bà ta trong điện thoại mà một mực muốn gặp mặt hỏi.
Hiện giờ bà ta mới hiểu, ông ta muốn chọc giận bà ta, khiến bà ta nổi lên sát ý, khiến bà ta xuống tay với ông ta, sau đó bị cảnh sát mà Tống Vy dẫn tới nhìn thấy, và thế là bà sẽ không chạy được nữa.
Tô Thu giận run cả người, không thể chấp nhận việc mình bại dưới tay lão già vô dụng Tống Huy Khanh kia!
“Hừ, dù tôi bị ông ta gài bẫy thì có sao, các người cũng đừng đắc ý, lão già Tống Huy Khanh đó không sống được lâu đâu, chờ ông ta chết, tôi sẽ có thể ra ngoài tự do tự tại.” Tô Thu đắc ý nhìn Tống Vy.
Nụ cười của Tống Vy vẫn không thay đổi, nhưng khi nhìn vào mắt bà ta lại cảm thấy chút thương hại: “Tiếc quá, bà không ra được đâu.”
“Không thể nào, dù tôi xuống tay với Tống Huy Khanh nhưng Tống Huy Khanh không chết, tôi ra tay chưa thành công, phán cũng chỉ mấy năm, tôi vẫn có thể ra ngoài.” Tô Thu quát.
“Tôi nói, bà không ra được, bởi vì bà sắp bị phán tử hình rồi. Bà cho rằng bà giết mẹ tôi, hạ độc Tống Huy Khanh, còn muốn bóp chết Tống Huy Khanh mà chỉ đơn giản phải ngồi tù mấy năm thôi sao? Tôi nói cho bà biết, không có chuyện đó đâu, tội chồng tội như vậy, bà chắc chắn phải chết!” Tống Vy lạnh lùng nói.
Mặt mũi Tô Thu trắng bệch.
Tử hình?
Bà ta không thể chấp nhận hai chữ này.
Bà ta nuốt nước miếng, cảm xúc kích động nói: “Không thể nào, các người có chứng cứ gì là tôi làm những việc này.”
Tống Vy cười: “Đương nhiên tôi có chứng cứ, từ sau khi tôi phát hiện chuyện của bà và Lâm Quốc Thần, tôi vẫn luôn để ý các người, dù sau đó tôi không có thời gian, Đường Hạo Tuấn vẫn phái người theo dõi hai người, thế nên tôi đã biết âm mưu hạ độc Tống Huy Khanh của bà và Tống Huy Khanh ngay từ đầu, bèn thu thập chứng cứ.”
Đồng tử Tô Thu co rụt lại: “Cái gì? Cô biết ngay từ đầu rồi?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Tô Thu đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha… Tống Vy, cô đúng là lòng dạ sắt đá, cô đã biết ngay từ đầu mà lại không ngăn cản, cứ như vậy trơ mắt nhìn tôi hạ độc ba cô, ba con các người đúng là thú vị, ha ha ha…”
Tống Vy nghe bà ta chế giễu, vẻ mặt không chút thay đổi: “Bà nói không sai, đúng là tôi có lòng dạ sắt đá, ngay từ đầu tôi chưa từng nói tôi là người tốt, tôi chỉ không ra tay với người khác thôi. Nhưng nếu có người ra tay với tôi, tôi cũng sẽ đáp trả, Tống Huy Khanh làm tổn thương chúng tôi như vậy, vì sao tôi phải cứu ông ta, đây là kết cục của ông ta, còn bà…”
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Kết cục của bà cũng sắp tới rồi, trong tay tôi có chứng cứ bà đẩy mẹ tôi xuống lầu, là Tống Huy Khanh cho tôi. Bà còn không biết bà lén lấy trộm đồ trong phòng sách của Tống Huy Khanh, bị ông ta phát hiện nên ông ta đã lắp camera quanh phòng sách mà không nói cho bà, cảnh tượng bà đẩy mẹ tôi xuống lầu đều đã bị camera quay lại cả rôi.”
“Cái gì?” Trong đầu Tô Thu oanh lên một tiếng như sét đánh, khiến bà ta sững sờ cả người.
Cảnh bà ta đẩy Lưu Mộng xuống đã bị camera quay lại!
Còn là camera Tống Huy Khanh lắp.
“Tống Huy Khanh âm thầm giấu video trong két sắt ngân hàng, chính là nghĩ một ngày nào đó sẽ có tác dụng, nhưng không ngờ ông ta đoán chuẩn, bà hạ độc ông ta, hại ông ta gần chết, mà Tô Thu bà cũng vì chứng cứ lúc trước của ông ta mà sắp bị phán tử hình. Hai người quả đúng là trời sinh một cặp.” Tống Vy cười khẩy.