CHƯƠNG
“Nguyên nhân gì mà không công bằng như vậy?” Tống Vy nghe thấy phân chia, còn chưa cảm thấy không vui, Tống Kim lại đã không vui rồi.
Trong lòng cậu, chị giống với cậu.
Cho nên muốn chia, chị em họ cũng nên như nhau mới đúng.
“Được rồi Kim, em đừng giận, nghe luật sư Vương nói thế nào trước.” Tống Vy vỗ vai Tống Kim, hơi buồn cười, trong lòng cũng có chút cảm động.
Em trai suy nghĩ cho cô như vậy, sao cô không cảm động chứ.
Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng đánh giá cao Tống Kim hơn.
Rõ ràng Tống Kim đạt được nhiều di sản như vậy, nhưng cậu lại không vui mừng nhận lấy, ngược lại còn muốn chia đều với Tống Vy.
Em trai như vậy, quả thực không nhiều.
Anh biết, bất kể là hào môn, hay gia đình bình thường, rất nhiều anh chị em tình cảm rất tốt, cũng sẽ vì tài sản mà làm loạn anh chết tôi sống.
Dù không làm loạn, có được tài sản nhiều hơn, cũng sẽ không muốn chia đều với anh chị em, dù sao chuyện có lợi cho bản thân, tại sao muốn chia ra chứ?
Cho nên Tống Kim có thể làm vậy, anh đương nhiên sẽ xem trọng.
“Ông Tống nói, mợ Đường bây giờ có gia đình rồi, hơn nữa còn rất có tiền, cũng không cần lo lắng cuộc sống sau này, nhưng cậu Tống không như vậy, cậu ấy sức khỏe không tốt, còn chưa kết hôn, cho nên ông ấy mới nghĩ cho cậu Tống nhiều hơn một chút, hi vọng mợ Đường đừng giận.” Luật sư Vương truyền đạt suy nghĩa của Tống Huy Khanh tới mọi người.
“Tôi sẽ không giận, ông ta chia như vậy rất phù hợp, nhưng phần của tôi thì không cần, đều cho Kim.” Tống Vy đẩy văn kiện trên bàn đến trược mặt Tống Kim.
Tống Kim sững sốt: “Chị, chị không cần?”
“Chị em không dùng đến.” Tống Vy còn chưa đáp, Đường Hạo Tuấn đã ôm eo cô, mở miệng trước: “Thứ chị em muốn, anh đều sẽ cho cô ấy, hơn nữa em cảm thấy những thứ này, anh nhìn trúng?”
Đường Hạo Tuấn ghét bỏ nhìn chồng văn kiện.
Khóe miệng Tống Kim giật giật. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Được, anh rể có tiền, không nhìn trúng cũng bình thường.
Nhưng mà…
“Chị, đây là ông ta cho chị, em không thể nhận, hơn nữa em cũng hi vọng chị nhận, nếu chị không muốn, thì cho Dĩnh Nhi và Hải Dương đi, cứ xem như là người ông ngoại không tận chức tặng cho chúng.” Tống Kim nghiêm túc nói.
Tống Vy giật giật khóe miệng, như bị thuyết phục.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đẩy văn kiện về, chỉ để lại hai căn nhà: “Chị lấy hai căn này là được rồi, cho Hải Dương và Dĩnh Nhi, những cái khác em nhận đi, xem như chị cho em.”
“Chị…”
“Nghe lời!” Tống Vy xụ mặt cắt ngang cậu.
Tống Kim tức khắc không nói nữa, chỉ có thể chấp nhận nó.