Chương
Kiều Phàm im lặng, sau đó đáp: “Được, cảm ơn em Vy Vy.”
“Không cần cảm ơn, bây giờ chúng ta cũng xem như có cùng một kẻ thù, nên thế mà.” Tống Vy xua tay.
Đôi môi mỏng của Kiều Phàm mấp máy, tựa hồ đang do dự điều gì, một lúc sau vẫn nói: “Vy Vy, có một chuyện, tôi nghĩ nên nói cho em biết.”
“Có chuyện gì vậy?” Tống Vy trở nên nghiêm túc khi nghe giọng điệu của anh.
“Khoảng thời gian trước, Lâm Giai Nhi tìm tới tôi.” Câu nói của Kiều Phàm khiến người khác phải kinh ngạc.
Vẻ mặt Tống Vy thay đổi: “Cái gì? Cô ta tìm anh?”
“Đúng vậy.”
“Cô ta tìm anh làm gì?” Bàn tay Tống Vy nắm chặt lại.
Kiều Phàm chỉnh kính mắt trả lời: “Cô ta nhờ tôi giúp cô ta rời thành phố Giang.”
“Anh đồng ý rồi?” Tống Vy lớn tiếng.
Kiều Phàm lắc đầu: “Không có, nhưng tôi nghĩ, cô ta có thể đã rời khỏi thành phố Giang.”
Tống Vy sợ ngây người: “Sao anh biết?”
“Sau khi từ chối cô ta, tôi có nói với cô ta thay vì tìm tôi, thì nên đi tìm Đường Hạo Minh, bọn họ là đồng minh, Đường Hạo Minh chắc chắn sẽ giúp cô ta, cho nên tôi nghĩ, sau đó chắc cô ta đã tới tìm Đường Hạo Minh, nếu thế, vậy bây giờ cô ta chắc chắn không ở thành phố Giang.” Kiều Phàm nói.
Cơ thể Tống Vy run rẩy, trong lòng rất tức giận: “Chuyện lớn như vậy, anh vậy mà không nói cho tôi biết, anh biết rõ ân oán giữa tôi và Lâm Giai Nhi.”
“Xin lỗi, Vy Vy.” Kiều Phàm nhìn xuống, có vẻ hối lỗi, nhưng trên mặt anh ta, không có chút ý xin lỗi nào.
Tống Vy không nhìn thấy, cô nhắm mắt: “Giờ anh nói với tôi có ích gì đâu, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, lúc đó anh không nói cho tôi biết, giờ sao lại muốn nói với tôi?”
“Bởi vì em vừa nói manh mối với tôi, cho nên…”
“Cho nên đây là lời cảm ơn của anh?” Tống Vy cười lạnh.
Mắt Kiều Phàm chớp chớp: “Xem như đi.”
“Quên đi, chuyện này không quan trọng, tôi muốn biết, lúc trước Lâm Giai Nhi vì sao muốn anh giúp cô ta rời thành phố Giang, tôi nhớ rõ giữa hai người cũng không thân, anh nhiều lắm cũng chỉ làm bác sĩ điều trị của cô ta một khoảng thời gian mà thôi.” Tống Vy nghi ngờ nheo mắt.
Kiều Phàm cười cười: “Chuyện này tôi cũng không rõ, đại khái là cô ta không tìm được người khác, cho nên mới tới tìm tôi.”
“Phải không…” Tống Vy mím môi, cũng không biết tin hay là không tin.
Một lát sau, cô lại hỏi: “Vừa rồi anh còn nói, Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh là đồng minh, đây lại là chuyện gì?”
“Tôi cũng chỉ tình cờ biết thôi, trước khi em và sếp Đường chiến tranh lạnh, bọn họ từng liên lạc một lần, Lâm Giai Nhi đưa Đường Hạo Minh một video, Đường Hạo Minh gửi cho sếp Đường, sau đó em và sếp Đường liền chiến tranh lạnh.” Kiều Phàm trả lời.
Mắt Tống Vy trừng lớn: “Video? Chẳng lẽ là…”
“Đúng vậy, là cái video mà em nghĩ.” Kiều Phàm gật đầu.
Bàn tay Tống Vy đang cầm điện thoại hơi run nhẹ.
Thì ra video kia là Đường Hạo Minh gửi.