Chương
Tống Vy cầm nhật ký ra khỏi phòng sách, đi về phòng mình.
Trên đường khi đi ngang qua phòng hai con của mình, cô còn lén mở cửa ra, tính nhìn một cái.
Hai con của cô lúc nãy đã ngủ, không biết bây giờ đã dậy hay chưa.
Tống Vy mở cửa, ló đầu vào, nhìn về phía giường của hai bé.
“Còn chưa dậy nữa à.” Nhìn thấy hai con còn đang ngủ, Tống Vy khẽ cười một chút, quay đầu đi, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.
Trở lại phòng, Tống Vy ngồi xuống bên giường, sau đó mở cuốn nhật ký ra, đọc từng tờ từng tờ một.
Nhật ký của Đường Hạo Minh không phải mỗi ngày viết một trang cho nên không có quy luật thời gian. Có đôi khi vài ngày viết một lần, có đôi khi một tháng một lần, hoặc là mấy tháng một lần, hơn nữa toàn vào lúc cảm xúc và tâm anh ta phập phồng nhất mà viết.
Cho nên Tống Vy rất nhanh liền thấy được chỗ mà Trình Hiệp kẹp thẻ sách trước kia, cũng chính là toàn bộ nội dung mà Đường Hạo Minh viết trước năm mười lăm tuổi.
Quyển nhật ký này ghi chép lại rất nhiều thứ, bao gồm toàn bộ cảm xúc hỉ nộ ái ố của Đường Hạo Minh.
Trong nhật ký, anh ta chất vấn tại sao vợ chồng Đường Mãnh lại không yêu anh ta, có phải vì anh ta không ngoan, không nghe lời nên họ mới không thích đứa con trai này không.
Về sau, khi Đường Hạo Minh được tám chín tuổi, dường như anh ta đã từ bỏ vợ chồng Đường Mãnh, nhật ký bắt đầu không nhắc tới họ nữa mà chuyển sang cha mẹ của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Minh viết rất rõ ràng chi tiết cha mẹ Đường Hạo Tuấn đã quan tâm anh ta thế nào, đối xử với anh ta tốt ra sao.
Ngay cả Tống Vy cũng có thể nhận ra khi viết về cha mẹ chồng của cô, tâm trạng Đường Hạo Minh vui sướng cỡ nào, đó là niềm vui tới từ tận đáy lòng, không nỡ xa rời.
Thế nên giai đoạn này, hẳn Đường Hạo Minh đã xem cha mẹ chồng của cô như cha mẹ ruột của mình.
Tận đến năm Đường Hạo Minh mười hai tuổi, lần đầu tiên Tống Vy nhận ra sự thấp thỏm và lo âu ẩn trong từng hàng chữ của Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh viết trong nhật ký rằng cha mẹ chồng của cô cố ý nhận Đường Hạo Tuấn về nuôi dưỡng bên cạnh họ, anh ta vô cùng sợ hãi, sợ rằng sau khi Đường Hạo Tuấn trở về, chú và thím hai sẽ không còn đối xử tốt với đứa cháu trai như anh ta giống như con trai ruột nữa.
Vì thế, Đường Hạo Minh kể rằng anh ta đã chạy tới chỗ ông nội trù tính một chuyện gì đó, khiến ông nội tiếp tục giữ Đường Hạo Tuấn ở lại nước ngoài.
“Lo được lo mất chính là như vậy đi.” Tống Vy nhịn không được cảm thán một câu.
Từ nhỏ Đường Hạo Minh đã không được nhận tình yêu thương của cha mẹ, nên khi cha mẹ chồng đối xử tốt với anh ta, anh ta mới không nhịn được mà nắm chặt như cọng rơm cứu mạng, cũng sợ nếu Hạo Tuấn trở về, anh ta sẽ biến trở về thành đứa nhỏ không nơi nương tựa kia.
Vừa đáng giận lại vừa đáng thương.
Tống Vy bất lực vỗ trán, tay vuốt nhẹ quyển nhật ký.
Đường Hạo Minh ghi chép lại rằng Đường Hạo Tuấn thành công bị giữ lại ở nước ngoài, không thể về nước, anh ta lúc này cũng yên tâm, tiếp tục hưởng tình yêu và sự quan tâm chăm sóc tới từ cha mẹ chồng.
Trước khi cha mẹ chồng qua đời, tình cảm Đường Hạo Minh dành cho mẹ chồng vô cùng bình thường, cũng thật lòng xem hai người giống như cha mẹ ruột của mình.
Chỉ là vào năm Đường Hạo Minh mười ba tuổi, tin cha mẹ chồng qua đời đã tác động rất lớn tới Đường Hạo Minh. Sau khi biết tin, anh ta đã sốc đến lên cơn sốt cao phải nhập viện ngay. Sau vài ngày hôn mê trong bệnh viện, cuối cùng Đường Hạo Minh cũng tỉnh lại, cũng từ đó, tính cách anh ta hoàn toàn thay đổi.