Chương
“Cái gì?” Tống Vy sửng sốt: “Thế thân?”
“Lúc trước anh cứ tưởng người Đường Hạo Minh yêu là em, nhưng vừa nãy Trình Hiệp nói với anh, đôi mắt của em cùng mẹ anh như đúc……”
Nghe đến đây, Tống Vy đã hiểu ra mọi chuyện, môi cô run lên: “Ý anh là vì đôi mắt của em giống mẹ nên Đường Hạo Minh mới bám theo em ư?”
“Có khả năng.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra rồi lấy một bức ảnh từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Đây là ảnh của mẹ anh, em xem đi.”
Tống Vy cúi đầu nhìn thật kỹ bức ảnh.
Mẹ của Đường Hạo Tuấn là một người phụ nữ xinh đẹp tiêu chuẩn, còn rất có khí chất, khác hoàn toàn với cô.
Nếu nói cô đẹp theo kiểu sắc sảo mặn mà thì mẹ của Đường Hạo Tuấn lại có nét đẹp thanh tú, đầy khí chất.
Tống Vy quá quen thuộc với mặt mũi và đường nét trên gương mặt mình, cũng có thể là bởi vì quá quen thuộc cho nên khi nhìn thấy một gương mặt giống mình, cô lại không cảm thấy có điểm nào giống nhau.
Nhưng bây giờ nhìn tấm ảnh này, cô cảm thấy thực sự rất giống.
Cho nên khả năng Đường Hạo Minh lấy cô làm thế thân quả thực rất cao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Vy tràn ngập lửa giận.
Cô không yêu Đường Hạo Minh, nhưng cô cũng không chấp nhận việc mình bị người khác coi là người thay thế, cho dù người đó có là mẹ chồng của cô cũng không được.
Cô chính là cô, là duy nhất trên đời, cô không thể chịu đựng được việc mình bị coi là thế thân.
Tống Vy siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Thật vô liêm sỉ!”
Đường Hạo Tuấn biết cô đang mắng Đường Hạo Minh, hơn nữa còn mắng rất đúng.
Đường Hạo Minh phải lòng thím của mình, rồi còn để mắt tới em dâu của mình nữa, đấy không phải vô liêm sỉ thì là gì.
“Đợi bắt được Đường Hạo Minh, em nhất định sẽ khiến anh ta đẹp mặt.” Tống Vy cắn môi nói.
Đường Hạo Tuấn vuốt tóc cô. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Vy nhìn các khớp ngón tay dính đầy máu của anh thì không còn để ý tới chuyện mình đang nổi giận với Đường Hạo Minh nữa. Cô thở dài, kéo tay anh: “Đi thôi, em bôi thuốc cho anh.”
Nói xong, cô kéo Đường Hạo Tuấn đến bên giường, bảo anh ngồi xuống, sau đó đi vào phòng thay đồ lấy hộp thuốc.
Sau khi lấy hộp thuốc trở về, Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn đang đọc nhật ký.
Đường Hạo Tuấn đang lật nhật ký, hỏi: “Em đọc xong chưa?”
“Ừm, còn hai trang cuối cùng.” Tống Vy đi tới đặt hộp thuốc xuống, vừa mở hộp thuốc tìm thuốc vừa nói: “Mặc dù chưa đọc hai trang cuối cùng nhưng em cũng có lướt qua một chút, em phát hiện ngày cuối cùng viết nhật ký là vào năm năm trước.”
“Năm năm trước, anh ta bỏ thuốc anh rồi muốn quay phim lại, nhưng bởi vì em xuất hiện nên đã khiến kế hoạch của anh ta thất bại. Sau khi anh về nhà liền lập kế hoạch đuổi anh ta ra nước ngoài, cho nên anh ta không viết nữa.” Đường Hạo Tuấn giải thích.
Tống Vy gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy anh ta gia nhập thế lực đằng sau huy hiệu kia cũng là bởi vì bị anh đuổi ra nước ngoài sao?”