Chương
Nhưng Tống Vy cũng không đi ngay, mặc dù đã thống nhất bản thảo thiết kế nhưng vẫn còn chưa thương lượng vấn đề may trang phục.
Vì vậy, tổng biên tập đặc biệt gọi các thợ may chịu trách nhiệm may trang phục đến gặp Tống Vy để bàn bạc, cuối cùng quyết định phương án cắt may và chọn vải. Cuộc họp kết thúc, cô đi đến phòng nghỉ tìm hai đứa con.
“Mẹ.” Hai đứa nhóc đang ngồi trên sô pha ăn vặt, thấy Tống Vy trở lại liền ngoan ngoãn vẫy tay chào.
Tống Vy đóng cửa bước tới: “Xin lỗi hai cục cưng, để các con chờ lâu rồi.”
“Không sao ạ, mẹ đang bận mà, bọn con không vội.” Tống Hải Dương lắc đầu đáp.
Tống Dĩnh Nhi cũng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ đang bận mà.”
Tống Vy rất cảm động khi thấy hai đứa nhóc ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Lúc cô đang định nói chúng ta về nhà thôi thì Tống Hải Dương đột nhiên nói: “Mẹ ơi, vừa nãy ba có gọi.”
“Ba gọi?” Tống Vy hơi ngạc nhiên.
Tống Hải Dương nói vâng: “Ba nói ba gọi cho mẹ không được cho nên mới gọi cho con, ba muốn biết mẹ đi đâu làm gì.”
“Vậy sao, mẹ biết rồi, mẹ sẽ gọi lại cho ba.” Tống Vy vuốt mái tóc cậu, sau đó lấy điện thoại ra.
Quả nhiên trên màn hình toàn là cuộc gọi nhỡ của Đường Hạo Tuấn.
Cô nhấn vào một cái bất kỳ rồi gọi lại cho anh.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời điện thoại, giọng nói trầm thấp của Đường Hạo Tuấn truyền đến bên tai: “Bận xong rồi?”
“Ừm, vừa nãy em đang họp với tổng biên tập nên em bật chế độ im lặng, xin lỗi chồng nhé.” Tống Vy xin lỗi.
Đường Hạo Tuấn cười: “Anh cũng đoán được, Hải Dương nói em đang làm việc, cho nên anh đoán em đã bật chế độ im lặng.”
“Mà này chồng, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Tống Vy hỏi.
Ấn đường Đường Hạo Tuấn nhíu chặt, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mỏi mệt: “Trình Hiệp đã điều tra ra tổ chức phía sau huy chương kia.”
Tống Vy lập tức ngồi thẳng người, hỏi với nét mặt nghiêm túc: “Điều tra ra? Là tổ chức gì?”
“Là một tổ chức liên hợp, cũng là một tổ chức quốc tế, với sự tham gia của rất nhiều người đến từ các quốc gia, có người tài giỏi trong các lĩnh vực, cũng có những người vô cùng độc ác. Tổ chức này rất lớn, chuyên giết người phóng hỏa, buôn lậu buôn bán ma túy, tóm lại là rất hỗn loạn và cực kì nguy hiểm.” Đường Hạo Tuấn cất giọng nghiêm túc.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Đường Hạo Minh lại tham gia vào tổ chức như vậy.”
“Anh ta không chỉ tham gia, mà còn là lãnh đạo cấp cao trong đó.” Đường Hạo Tuấn ném ra một quả bom.
Tống Vy mở to miệng: “Lãnh đạo cấp cao?”
“Không sai, có huy chương đều là lãnh đạo cấp cao.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nuốt nước miếng: “Chẳng trách anh ta có thể bay qua bay lại giữa các quốc gia một cách dễ dàng, hóa ra thế lực đằng sau anh ta lại lớn như vậy.”
Trong vòng năm năm ngắn ngủi đã có thể trở thành lãnh đạo cấp cao của tổ chức này.
Rốt cuộc Đường Hạo Minh đã làm những gì?