Chương
Tuy Tập đoàn Đường thị là một tập đoàn quốc tế lớn nhưng muốn đấu với tổ chức tà ác này là chuyện không thể.
Bởi vì người trong tổ chức đều là tên điên, nếu đấu một cách chính diện thì có lẽ đấu không lại Đường thị. Thế nhưng làm sao có chuyện nó đấu trực diện với Đường thị chứ, chắc chắn sẽ có kẻ lạ mặt làm hành động mờ ám.
Đề phòng được nó nhất thời, không phòng được cả đời.
Cô cũng không muốn Hạo Tuấn bỏ mạng vì chúng, thế nên cô sẽ không để Đường Hạo Tuấn đối đầu với tổ chức này.
Huống chi, mục đích của bọn họ cũng không phải tiêu diệt nó, mà chỉ muốn bắt Đường Hạo Minh và hung thủ sát hại ba mẹ Kiều Phàm.
Vậy nên chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, từ từ làm.
Nghĩ như vậy, Tống Vy thở dài một hơi: “Được rồi Giang Hạ, cậu đừng nóng vội, sẽ có cách thôi.”
Giang Hạ cười khổ: “Có thể có cách gì chứ?”
“Nhất định sẽ có, Đường Hạo Minh ở tổ chức đó, nói không chừng chúng ta có thể hợp tác với Kiều Phàm, nghĩ ra một biện pháp hoàn chỉnh.” Tống Vy híp mắt.
Giang Hạ nâng cao tinh thần: “Hợp tác?”
“Đúng vậy, nếu kẻ thù của chúng ta đều ở trong tổ chức đó, vậy hợp tác là cách tốt nhất.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay: “Được thôi, Vy Vy à, khi nào thì chúng ta hợp tác?”
“Tạm thời đừng gấp, cậu cũng biết Hạo Tuấn không thích Kiều Phàm lắm. Cho nên nếu chúng ta muốn hợp tác, tớ phải làm công tác tư tưởng với Hạo Tuấn, bên phía Kiều Phàm cũng thế, nếu không thì chúng ta không thể hợp tác được đâu.” Tống Vy trả lời.
Giang Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, cậu đi làm công tác tư tưởng với sếp Đường, tớ sẽ đi làm vậy với Kiều Phàm.”
Cho dù Kiều Phàm không muốn gặp, cô cũng phải quấn lấy để đả thông tư tưởng cho anh.
Tống Vy đáp: “Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, cô bỏ di động vào trong túi xách.
Lúc này ngoài cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa, Tống Hải Dương lập tức chạy ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, người đứng bên ngoài là biên tập viên của bên tạp chí, trên tay còn cầm một cái hộp nhỏ.
“Chú tìm ai ạ?” Tống Hải Dương lễ phép hỏi bằng ngoại ngữ trôi chảy.
Biên tập viên hơi kinh ngạc khi một đứa trẻ phương Đông có thể nói ngoại ngữ tốt như vậy, nhưng ngay sau đó, anh ta thu hồi sự kinh ngạc, cười trả lời: “Xin hỏi cô Tống có ở đây không?”
Trong phòng nghỉ, Tống Vy đang chỉnh lại bím tóc cho Dĩnh Nhi, nghe tiếng gọi cô Tống biết là có người muốn tìm mình, cô lập tức đứng dậy: “Tôi đây, có chuyện gì không ạ?”
“Là như này, vừa nãy sau khi tôi dừng bữa xong thì bị một người phụ nữ cản lại, cô ta nói rằng mình là bạn cô, có món quà muốn tặng cô nên để tôi mang sang. Đây, chính là nó.” Biên tập viên đưa chiếc hộp nhỏ trong tay sang.
Tống Vy biến sắc.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến món chuyển phát nhanh hôm qua.