Chương
Thế nên Hải Dương muốn nghe thì cứ để cậu nghe.
Hạ Bảo Châu cũng hiểu ý Tống Vy, thấy Hải Dương không che tai cũng không bận tâm, nói thẳng món đồ mình thấy: “Là gián, còn sống, tớ vừa mở ra thì bọn chúng lập tức bay ra, bay khắp phòng, thậm chí còn đáp xuống mặt tớ, nhơm nháp, buồn nôn chết.”
Nói xong, cô ấy bèn xoa cánh tay nổi da gà, vẻ mặt kinh tởm tột độ.
Tống Vy nghe thế thì trong đầu lập tức tưởng tượng hình ảnh miêu tả, dạ dày bắt đầu chua chua.
Thế nhưng Tống Vy không đoái hoài tới những thứ kinh tởm này, vội vàng nhìn sang Tống Hải Dương, muốn xem thằng nhóc này có ghê tởm không.
Nằm ngoài dự liệu, ngoài việc nhíu mày thì phản ứng của Tống Hải Dương không mạnh như các cô.
Xem ra năng lực chịu đựng của cậu tốt hơn cô nghĩ.
“Sau đó thì sao? Cậu xử lí mấy con gián kia thế nào?” Tống Vy thở mạnh, đè cơn khó chịu trong dạ, lại hỏi.
Hạ Bảo Châu lấy một chai nước đá trong ngăn lạnh xe, dốc một hơi nửa chai, bấy giờ mới dẹp tan cảm giác buồn nôn, rồi đáp: “Lúc chúng bay ra thì tớ có nhấn chuông, sau đó có nhân viên công tác tới xem, lúc thấy gián trong phòng nghỉ, mặt họ thối đen, bắt chúng xong mới cho tớ ra.”
“Thảo nào cậu lại lâu ra thế.” Tống Vy gật đầu, hiểu rõ.
Hạ Bảo Châu vuốt huyệt thái dương: “Cả đời này của tớ cũng không muốn trông thấy lũ gián kinh tởm kia nữa, sau này thấy một con lại giẫm chết một con.”
“Thành thật xin lỗi Bảo Châu, liên lụy cậu.” Tống Vy nắm tay cô ấy, ngượng ngùng nói.
Hạ Bảo Châu mỉm cười: “Đó cũng không phải lỗi của cậu thì cậu xin lỗi làm gì. Cậu đã bảo không xem mà, là chính tớ muốn xem nên do chính tớ tự tìm lấy, không trách người khác.”
“Bất kể thế nào thì mấy món đồ đó là nhằm về phía tớ, cậu bị dọa cả hai lần cũng do bị tớ làm liên lụy.” Tống Vy thở dài.
Hạ Bảo Châu vỗ vai cô: “Được rồi, đừng tự trách, chúng ta đi trước đã.”
Tống Vy cong môi cười, ừ một tiếng.
Sau khi trở về, cô lập tức gửi tin nhắn thoại về chuyện món bưu phẩm thứ hai cho Đường Hạo Tuấn nghe.
Đợi đến tối, Đường Hạo Tuấn gọi điện thoại tới: “Với tình hình hôm nay, rất có thể ngày mai Lâm Giai Nhi sẽ còn đưa đồ cho em, lúc đưa tới hội quán thi đấu, em đừng nhận nhé.”
“Em biết rồi, em cũng nghĩ thế nhưng em không rõ mục đích của cô ta là gì? Lần đầu tiên là xác mèo, lần thứ hai là gián, mặc dù cả hai lần đều đáng sợ nhưng thủ đoạn yếu kém như thế chỉ có thể hù dọa người ta chứ không thể gây nên sát thương. Thậm chí em nghi ngờ thủ đoạn thiểu năng này không phải Lâm Giai Nhi làm.” Tống Vy tựa đầu lên giường trả lời.
Những thủ đoạn trước kia của Lâm Giai Nhi đều nhằm về hoặc tính mạng, hoặc hủy hoại sự nghiệp của cô. Thế nên hai món bưu phẩm lần này so sánh với thủ đoạn trước kia của cô ta, đơn thuần là múa rìu qua mắt thợ, không giống âm mưu mà chỉ như trò đùa ác. Vậy nên cô mới nói nó không giống như thủ đoạn của Lâm Giai Nhi.
Nhưng không phải cô ta thì là ai?
“Có lẽ đây chỉ là khúc nhạc dạo, chưa biết chừng cô ta đang có âm mưu to lớn hơn.” Đường Hạo Tuấn suy đoán.
Tống Vy gật đầu: “Cũng chỉ có nghĩ thế.”
“Vậy nên trong khoảng thời gian này, em nhất định phải chú ý an toàn, anh đã báo với nhóm vệ sĩ kia, để bọn họ luôn theo sát bảo vệ em và hai con chứ không phải bảo vệ gần các em như trước. Anh biết em không thích như vậy nhưng vì mình cùng con, em ráng nhịn chút.” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn đầy nghiêm túc.