Chương
Hai vệ sĩ đứng thẳng lưng: “Yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cô cậu chủ thật tốt.”
“Được, chỉ cần mọi người bảo vệ bọn trẻ tốt thì tiền thưởng và phúc lợi của tôi lẫn Sếp Đường sẽ không cho ít.” Tống Vy thu hồi sự uy nghiêm, nở nụ cười nói.
Cô biết rất rõ, để một người trung thành thì uy hiếp thôi chưa đủ, phải dùng tiền tài, vật chất dụ dỗ.
Nó cũng tốt giống như vừa đấm vừa xoa vậy.
Quả nhiên, hai vệ sĩ nghe đến tiền thưởng và phúc lợi thì trong mắt lộ vẻ vui mừng, vội trả lời: “Đã hiểu, thưa bà chủ.”
Tống Vy ừ một tiếng, xoay người rời đi.
Ngoài hai vệ sĩ vừa rồi, những người còn lại nhao nhao đi theo cô.
Chỗ thi đấu có rất nhiều người, đương nhiên cũng cần nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Hiếm thấy cuộc tranh tài nào khó như vậy.
Phải nói rằng tốc độ đào thải tuyển thủ càng nhiều thì độ khó của cuộc thi cũng dần tăng cao.
Thậm chí Tống Vy còn nghe vài nhà thiết kế thở dài, nói mình theo không nổi.
Mặc dù cô đồng tình nhưng cũng không tiến lên giúp đỡ.
Bởi vì đây chính là hiện thực mà hiện thực lại tàn khốc, ai ai cũng muốn chiến thắng.
Đây là vòng đấu loại, không phải thi đấu hữu nghị.
Nghĩ vậy, Tống Vy thở thật mạnh, đè xuống sự động lòng mà bắt đầu đắm chìm trong trận đấu.
Đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Tống Vy đưa bản thiết kế xong thì cùng Hạ Bảo Châu chuẩn bị về phòng nghỉ ăn cơm.
Còn chưa đi được mấy bước đã bị một nhân viên công tác gọi lại, trong tay người nọ còn cầm một chiếc hộp.
Nhìn thấy nó, Tống Vy và Hạ Bảo Châu liếc nhìn lẫn nhau, hai người đều không hề ngạc nhiên, từ trong mắt của đối phương đọc được hai chữ: Đến rồi!
Hôm qua, các cô đã đoán được đồ chuyển phát nhanh có thể sẽ đưa đến hội quán thi đấu, mà chiếc hộp trong tay nhân viên vừa hay chứng thực suy đoán của các cô.
“Cô Tống, đây là món quà của bạn cô bảo tôi mang sang cho cô.” Người nọ đưa hộp tới.
Tống Vy cười tiếp nhận: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Nhân viên công tác khoát tay, lướt qua cô đi khuất.
Đọi đến khi người nọ đi xa, Hạ Bảo Châu mới đoạt chiếc hộp từ tay Tống Vy: “Mẹ nó, quả nhiên đưa tới nơi đây.”
Cô ấy lắc mạnh chiếc hộp, muốn xem bên trong là gì.
Nhưng bên trong im lìm, chẳng hề biết nó là gì.
Hạ Bảo Châu đành phải từ bỏ, ném hộp vào trong thùng rác gần nhất: “Được rồi Vy Vy, lần này chúng ta đừng xe, có lẽ bên trong lại là mấy con như gián bay khắp phòng, mà ở đây cũng không dễ bắt chúng như trong phòng nghỉ đâu.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Đối với cách làm vứt xó của Hạ Bảo Châu, cô lại lấy làm vui mừng, bản thân cô cũng định làm như vậy.