Chương
Sau bữa ăn, cô lại dặn dò hai đứa trẻ không nên chạy lung tung mà ở yên trong phòng, rồi cùng Hạ Bảo Châu đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng nghỉ, mấy người vệ sĩ vẫn chờ ở đó.
Trông thấy các cô ra ngoài, người vệ sĩ từng đưa hộp đứng dậy: “Bà chủ, tôi đã xem đồ ở bên trong.”
“Là gì?” Tống Vy hỏi.
Mặt vệ sĩ đỏ rần, khó khăn mở miệng.
Tống Vy mím môi: “Nói đi, rốt cuộc là gì?”
“Là hình cô và ông chủ làm… à không, là photoshop mấy tấm hình, biến cô và người đàn ông khác, biến ông chủ và người phụ nữ khác…” Vệ sĩ xoa mũi, trả lời.
Làm vệ sĩ chuyên nghiệp, đương nhiên bọn họ có thể nhìn ra rốt cuộc bức hình có phải hình thật hay không.
Gương mặt và hình thể trên mấy tấm hình không phải là cùng một gương mặt, mặt xanh lét, hiển nhiên là photoshop.
“Phắc, vô liêm sỉ thế, thế mà lại đi photoshop thể loại kia.” Tống Vy còn chưa kịp nổi giận thì Hạ Bảo Châu đã điên tiết mắng to.
Đôi môi đỏ của Tống Vy mím lại, sắc mặt lạnh lùng: “Xấp hình đó đâu?”
Người vệ sĩ lập tức trả lời: “Đã đốt cả rồi.”
Tống Vy hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Tuy những bức ảnh đó là giả nhưng nếu để nó tuồn ra bên ngoài thì vẫn rất phiền phức, những kẻ xấu xa sẽ mượn việc này này để tung tin đồn nhảm, và đám người không có đầu óc sẽ bị dắt mũi mà tin vào đó.
Mà ở trong giới giải trí lại rất hay xảy ra mấy chuyện như thế này.
“Ngoài ra, tôi cũng đã báo lại chuyện này với ông chủ.” Người vệ sĩ lại nói.
Tống Vy nhìn anh ta: “Thế anh ấy phản ứng thế nào?”
“Ông chủ rất tức giận, bảo chúng tôi tăng cường phòng bị, đợi lần sau Lâm Giai Nhi mang mấy thứ đó đến, thì bắt cô ta lại.” Người vệ sĩ đáp.
Tống Vy xoa lông mày: “Bắt được cô ta không dễ đâu, sau lưng cô ta còn có Đường Hạo Minh.”
“Ông chủ cũng biết điều này, nên ông chủ đã kêu tôi tới báo lại cho các cô rằng hai ngày này không được về biệt thự.” Vệ sĩ nói.
Hạ Bảo Châu kinh ngạc và hỏi: “Không về biệt thự thì ở đâu?”
“Cứ sống ở đây, người bên phía tổ chức cuộc thi đã sắp xếp phòng cho mọi người, lát nữa sẽ thông báo cho mọi người. Ông chủ nói, chỉ cần mọi người không ra khỏi hội quán, Lâm Giai Nhi sẽ không để người khác giao đồ nữa, và sẽ chỉ để nhân viên hội quán giao hộ. Như vậy, chúng ta có thể thông báo cho tất cả nhân viên trong hội quán, ngay khi Lâm Giai Nhi xuất hiện, bất kể cô ta nhờ nhân viên nào giao đồ hộ thì đều sẽ bị nhân viên bắt lại.” Vệ sĩ giải thích.
Hạ Bảo Châu phấn khích mở to mắt: “Vy Vy, cách này hay đó nghe.”
Tống Vy gật đầu: “Khá đấy, chỉ cần ở một nơi cố định, quả thực là có thể huy động toàn bộ nhân viên bắt Lâm Giai Nhi.”
“Cứ làm vậy nghe.” Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy ừm rồi nói với vệ sĩ: “Tôi biết rồi, vậy anh đi thông báo với ban tổ chức, nhờ họ tổ chức họp toàn thể nhân viên.”
“Rõ.” Người vệ sĩ lập tức đáp lại.
Tiếp sau đó Tống Vy và Hạ Bảo Châu đi thi rồi.