CHƯƠNG
Hàn Thư liên tục gật đầu, ý bảo rằng anh nói đúng, mình không nói dối.
Tống Vy nheo mắt: “Vậy Lâm Giai Nhi cô cũng không quen à?”
“Tôi chưa bao giờ nghe về cái tên này” Hàn Thư đáp lại.
Tống Vy cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc, rồi lại nhìn vào máy phát hiện nói dối, cuối cùng xác định rằng tất cả cô ta nói là sự thật.
Hàn Thư không quen Lâm Giai Nhi, và cũng không bị Lâm Giai Nhi mua chuộc.
Cũng tức là …
Tống Vy nắm chặt tay: “Những chiếc hộp đều là ý của cô à?”
“Hộp gì, tôi không hiểu.” Hàn Thư thót tim, nhanh chóng trả lời.
Tuy nhiên, ngay khi lời nói của cô ta vừa dứt, máy phát hiện nói dối lập tức bật đèn đỏ, kêu lên tích tích tích.
Sau đó, máy phát hiện nói dối phát ra một dòng điện cường độ lớn, Hàn Thư bị điện giật tưng tưng, rít lên thảm thiết.
Nhìn thấy vậy, Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu nhanh chóng buông cô ta ra để tránh cơ thể bị truyền điện.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Hàn Thư bị điện giật, biểu cảm không có chút thay đổi, chỉ nhìn cô ta một cách lạnh lùng.
Sau khi máy phát hiện nói dối tự động ngắt điện, Tống Vy lại mở miệng nói: “Vẫn chưa chịu nói thật à?”
Hàn Thư thực sự bị điện giật cho sợ, bắt đầu khóc huhu, tướng khóc cực kỳ xấu, nước mắt nước mũi tèm lem làm người ta ngán ngẩm.
“Tôi nói, tôi nói.” Cô ta không dám nói dối nữa, nhanh chóng trả lời: “Đều là ý của tôi, tất cả đều do chính tôi làm.”
Hạ Bảo Châu nhìn vào bóng đèn màu xanh trên máy phát hiện nói dối: “Sếp Đường, Vy Vy, lần này cô ta không nói dối.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, biểu thị anh đã biết.
Hàn Thư lại tức điên lên.
Ba ngày nay, cô ta đến đưa hộp đều không bị bắt, bởi vì xảy ra chút chuyện nên hai ngày nay không đưa, chẳng ngờ lại bị bắt lại còn bị đối xử như vậy.
Cô ta hận những người này!
“Nói, tại sao cô làm như vậy? Tống Vy ngồi xuống bên cạnh Đường Hạo Tuấn, lạnh lùng hỏi.
Vốn tưởng rằng tất cả đều Lâm Giai Nhi làm, nhưng không ngờ lại là Hàn Thư.
Cũng đúng, lúc trước cô có hơi nghi ngờ, từ lúc nào thủ đoạn của Lâm Giai Nhi lại low như vậy, chỉ doạ người chứ những thủ đoạn độc ác lúc trước đều chẳng thấy.
Nếu đã không phải là Lâm Giai Nhi, thì dễ nói rồi.
“Tôi … tôi …” Ánh mắt của Hàn Thư chớp chớp, không trả lời được.
Hạ Bảo Châu huých cô ta một cái: “Tôi gì mà tôi, nhanh lên, thành thật mà nói.”
Với cái huých này, Hàn Thư đã hoàn toàn bùng nổ, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, đẩy Hạ Bảo Châu ra, đứng phắt dậy và hung tợn nhìn Tống Vy: “Tại sao à, không phải tất cả là do tao hận mày à, mày đã phá sự nghiệp người mẫu của tao mày biết không!”
Cô ta hét to.