Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 1285

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Này, anh không đứng dậy xin lỗi Vy Vy sao?” Đột nhiên, tiếng của Trần Châu Ánh vang lên, mang theo một chút phẫn nộ.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn qua, nhìn thấy ở vị trí bên phải, Trần Châu Ánh đang trừng mắt nhìn nhà thiết kế nam người da đen kia.

Nhìn thấy nhà thiết kế nam người da đen đó, ánh mắt của Tống Vy tối sầm lại: “Chồng, chính là anh ta vừa rồi chìa chân ra giữa đường, mới khiến em suýt bị ngã.”

Không phải cô cáo trạng, mà đây là sự thật.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời của Tống Vy, coi như biết cô đang đi bình thường, tại sao lại đột nhiên bị ngã.

Tuy ngã ở mặt phẳng cũng có, nhưng loại tỷ lệ này quá thấp, bởi vì giày của cô là đặc biệt làm riêng, là loại chống trơn, cho nên tuyệt đối không thể ngã trên mặt phẳng được.

Nhưng người làm, vậy thì thông suốt rồi.

“Tại sao muốn hại vợ của tôi?” Đường Hạo Tuấn bước lên một bước, đứng ở trước mặt nhà thiết kế người da đen.

Là người đàn ông phương Đông, chiều cao và thể hình của Đường Hạo Tuấn, thật ra thấp hơn, gầy hơn nhà thiết kế người da đen này một chút.

Nhưng khí thế mà Đường Hạo Tuấn tỏa ra, lại áp chế nhà thiết kế người da đen tới mức có hơi không thở được.

Đây là sự cường thế của một cường giả, một người bề trên, là thứ mà nhà thiết kế người da đen không có.

Cho nên dù nhà thiết kế người da đen đứng lên có cao hơn Đường Hạo Tuấn nửa cái đầu, nhưng ở trong mắt của người bên cạnh, cũng lập tức lùn đi rất nhiều.

“Tôi… tôi không phải cố ý.” Nhà thiết kế người da đen cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

Trong mắt Tina ở đằng sau Tống Vy vụt qua một tia chế giễu, xẹt qua trong nháy mắt, vì vậy không ai nhìn thấy.

“Cái gì mà không phải là cố ý, đường đi hẹp như vậy, hai người cùng đi qua còn khó, Vy Vy là đi qua từ phía trước anh, tôi không tin anh không nhìn thấy cô ấy. Nếu anh đã nhìn thấy, anh tại sao không thu chân lại, còn để ở lối đi lại, rõ ràng chính là cố ý.” Trần Châu Ánh chỉ vào nhà thiết kế người da đen mà lớn tiếng nói.

Nhà thiết kế người da đen vội lắc đầu: “Không không không, tôi thật sự không phải cố ý, tôi lúc đó cúi đầu đang nghĩ chuyện khác, thật sự không phát hiện Tống đi qua, Tống, cô tin tôi đi.”

Anh ta nhìn Tống Vy.

Tống Vy mím đôi môi đỏ không trả lời, không biết đang nghĩ cái gì.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi: “Có camera không?”

“Có.” Tina gật đầu: “Nhưng camera không quay lại lối đi lại, cho nên cũng không chứng minh được anh ta rốt cuộc có phải cố ý chìa chân ra không.”

“Vậy thì khó giải quyết rồi.” Trần Châu Ánh nhíu mày.

Nhà thiết kế người da đen cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh lại khôi phục như ban đầu.

“Mọi người đang làm cái gì?” Lúc này, một nhóm người từ bên ngoài đi vào.

Là người chủ trì và mấy ban giám khảo là nhà thiết kế hàng đầu.

Tống Vy nhìn đồng hồ, quay đầu nói với Đường Hạo Tuấn: “Chồng, bắt đầu thi đấu rồi, anh dẫn hai con về phòng nghỉ trước, chuyện này đợi về sau rồi nói.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio