CHƯƠNG
“Được.” Tống Vy gật đầu.
“Còn về Jason đó, giữ lại trước đã, lần này chỉ cần chúng ta không đối phó anh ta thì sẽ buông lỏng cảnh giác, tưởng rằng chúng ta không làm được gì anh ta, từ đó mà sẽ ra tay với em lần nữa, lúc đó bắt lấy anh ta lúc đang thực hiện hành vi sẽ tốt hơn bây giờ không có chứng cớ.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, nói bằng giọng lạnh lùng.
Trần Châu Ánh vỗ tay: “Chủ ý này không tồi, có điều sếp Đường, muốn bắt anh trong lúc thực hiện hành vi không phải là chuyện đơn giản, buộc phải để ý anh ta mọi lúc, giám sát anh ta, biết trước kế hoạch của anh ta mới được.”
“Chuyện này đối với tôi mà nói không khó, tôi sẽ sắp xếp.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.
Trần Châu Ánh vỗ trán: “Đúng, sếp Đường là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, xem cái trí nhớ này của tôi đi, chuyện này đối với sếp Đường mà nói quả thật không khó.”
“Hải Dương, hai ngày này, có giám sát được tung tích của đám người Đường Hạo Minh không?” Đường Hạo Tuấn nhìn sang cậu nhóc, hỏi một câu.
Tống Hải Dương lắc đầu: “Không ạ, bọn họ giống như trước đó, lại biến mất không thấy đâu nữa, thật sự không biết bọn họ rốt cuộc trốn ở đâu rồi.”
“Không sao, tiếp tục giám sát.” Đường Hạo Tuấn xoa tóc của cậu nhóc.
Tống Hải Dương gật đầu, dạ một tiếng.
Ngày hôm sau, Tống Vy và hai người Trần Châu Ánh Hạ Bảo Châu đến chợ đá quý, chuẩn bị mua đá Obsidian.
Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ không đi.
Đường Hạo Tuấn có cuộc họp video phải tham gia, hai đứa trẻ mang đi, Tống Vy cũng sợ người đông, không chăm sóc được, dứt khoát để ở nhà.
“Vy Vy, cậu xem khối đá Obsidian này như thế nào?” Hạ Bảo Châu chỉ vào một khối đá Obsidian to cỡ quả bóng rổ trong tiệm.
Tống Vy đi tới xem, lắc đầu: “Tớ không hiểu lắm, bảo Châu Ánh qua đây xem thử đi.”
Nói rồi, Trần Châu Ánh đi tới: “Sao thế?”
“Bảo cô xem thử khối đá Obsidian này như thế nào.” Tống Vy cười nói.
Trần Châu Ánh xem xét, sau đó lắc đầu: “Khối này không đủ đen, đá Obsidian cũng có rất nhiều loại, loại tốt nhất, đáng tiền nhất trong đó là đá Obsidian Hỏa Sơn.”
“Vậy nên đá mà chúng ta phải mua là đá Obsidian Hỏa Sơn?” Hạ Bảo Châu chớp mắt.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Không sai, có điều xem ra cửa hàng này hình như không có, đến cửa hàng khác xem thử đi.”
Ba người ra khỏi cửa hàng đá quý thô này, lại đi tới cửa hàng khác.
Con phố này, đều là cửa hàng bán đá quý thô, ngược lại không cần sầu não không có cửa hàng để đi dạo.
Đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, Trần Châu Ánh đều không chọn được đá Obsidian phù hợp, thật sự là số lượng đá Obsidian ở miệng núi lửa không có nhiều, số lượng khai thác được mỗi năm đều có mức nhất định, cho nên muốn mua đá Obsidian như này, chỉ có dựa vào vận may.
“Còn hai cửa hàng cuối cùng, nếu hai cửa hàng này không có, tôi chỉ có thể đi hỏi đàn anh và thầy của tôi rồi.” Trần Châu Ánh day huyệt thái dương rồi đáp.
Tống Vy gật đầu: “Đi vào xem thử trước đã.”
“Được.” Trần Châu Ánh đáp một tiếng.
Cô ấy đi vào trong trước, Hạ Bảo Châu đi thứ hai.