CHƯƠNG
Ngày hôm sau, không biết Trần Châu Ánh mua từ đâu được mấy tấm vé đi xem triển lãm trang sức. Trong triển lãm, có một bộ trang sức làm từ hắc diệu thách nên muốn mời Tống Vy và Hạ Bảo Châu đi xem.
Tống Vy cũng muốn đi xem bởi cô đã đọc sách giới thiệu, trong buổi triển lãm cũng có mấy bộ lễ phục cao cấp.
Lần này, Đường Hạo Tuấn cũng đi, hôm qua Lâm Giai Nhi vừa xuất hiện khiến anh nhận thức được Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh có hành động, vì thế mà anh không dám cách xa Tống Vy nửa bước.
Chỉ sợ lúc mình vắng mặt, cô sẽ gặp chuyện.
Còn về hai đứa bé, bọn họ vẫn không dẫn đi, trong khu biệt thự này đều là người có thân phận ở, hơn nữa xung quanh cũng có bảo vệ.
Hai đứa bé ở trong nhà còn an toàn hơn bên ngoài.
Bọn Đường Hạo Minh cũng không dám manh động trong khu biệt thự, trừ khi bọn họ muốn thu hút thù hận của cả khu này.
Đến buổi triển lãm, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu cùng đi ngắm trang sức, còn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi xem bên lễ phục.
Mấy bộ lễ phục này thiết kế không tệ, đặc biệt là phần kiểu dáng, Tống Vy vô cùng thích nó, nhịn không được mà lấy điện thoại chụp lại, chuẩn bị ra ngoài tìm thầy nghiên cứu thử.
Hai năm qua, thầy đã đi đến cuối trong việc thiết kế, đã không thể tiến bộ được nữa, cho nên chuyên môn nghiên cứu về kiểu dáng.
Cô tin chắc khi thầy nhìn thấy mẫu thiết kế này sẽ vui lắm.
Chụp xong hết một lượt, Tống Vy lưu kĩ bức hình rồi quay đầu nói với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, em muốn đi toilet.”
Phụ nữ có thai chính là vậy một ngày đi mấy lượt, bình quân mỗi tiếng đi một lần.
Có đôi khi cô cũng thấy rất phiền.
“Anh đi với em,” Đường Hạo Tuấn xách túi xách cho cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, ở phía sau thôi, em quay về ngay.”
Nói xong, cô đi về phía cửa sau.
Toilet không có ai, Tống Vy vừa đi xong thì nghe có người gọi mình: “Vy Vy.”
Giọng nói này… Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Con ngươi của Tống Vy co lại, vội vàng quay đầu nhìn, ở giữa cuối dãy hành lang, Đường Hạo Minh đang đứng ở đó, cười tà ác với cô: “Vy Vy, đã lâu không gặp!”
“Đường Hạo Minh! Quả nhiên anh xuất hiện rồi!” Tống Vy nhìn anh ta, vội vàng móc điện thoại, chuẩn bị gọi người.
Dường như Đường Hạo Minh đã dự tính trước, ngay lúc cô móc điện thoại thì anh ta nở nụ cười với Tống Vy rồi quay người chạy.
Tống Vy thấy thế thì đuổi theo bản năng: “Đừng chạy, đứng lại!”
Đường Hạo Minh vẫn không dừng bước, đợi đến khi Tống Vy đuổi tới chỗ anh ta đứng khi nãy thì vừa hay thấy Đường Hạo Minh chạy vào trong thang máy.
Tống Vy cắn răng, vội vàng chạy sang, nhìn thấy thang máy đang đi lên, cô không biết nó đi lên lầu mấy.
Không còn cách nào, cô gọi cho Đường Hạo Tuấn, giọng điệu lo lắng: “Hạo Tuấn, nhanh lên, Đường Hạo Minh xuất hiện, anh ta ở trong thang máy, lên tầng trên, mau cho người đuổi theo!”