CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn xoa bụng chút, đứa bé thật sự không đá nữa, thế là anh xoa vị trí lúc nãy của nó: “Ngoan quá.”
Không hổ là con anh.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn bế ngang Tống Vy đi lên lầu.
Mặc dù cô mang thai nhưng thể trọng lại gần như không gia tăng, thân hình vẫn trước sau như một, chỉ có phần bụng lồi lên.
Điều này khiến các nhà thiết kế nữ từng sinh con hâm mộ vô cùng.
Lúc các cô mang thai thì cân nặng vượt hơn chỉ tiểu, mập lắm.
Còn Tống Vy thì sao, dáng vẫn thon thả, đẹp như vậy.
Cũng vì thế mà không ít lần Tống Vy bị các cô tra hỏi chuyện quản lí vóc dáng.
Thật ra về chuyện này, chính Tống Vy cũng không biết trả lời thế nào bởi cô chưa bao giờ kiểm soát cân nặng, trời sinh là thế.
Lúc sinh Hải Dương và Dĩnh Nhi, thân hình cô cũng chưa bao giờ thay đổi, nói tóm lại, đây chính là trời sinh.
“Mẹ ơi?” Đến lầu ba, Đường Hạo Tuấn vừa mới định mở cửa phòng thì căn phòng sau lưng đã mở ra, Tống Hải Dương đi ra ngoài, nhìn thấy ba mẹ thì vội gọi.
Đường Hạo Tuấn dừng bước, quay người suỵt một tiếng: “Mẹ ngủ rồi, đừng làm phiền mẹ.”
Tống Hải Dương nhìn Tống Vy rồi gật đầu.
Lúc Đường Hạo Tuấn đẩy cửa đi vào, cậu cũng đi theo.
Đường Hạo Tuấn ôm cô đặt lên giường, để cô nằm nghiêng, sau đó đắp chăn mới đứng thẳng dậy, đi xem đứa bé bên cạnh: “Con vào làm gì?”
“Con có lời muốn nói với ba.” Tống Hải Dương ngước cái đầu nhỏ nhắn lên.
Đường Hạo Tuấn đồng ý: “Ra ngoài nói.”
Hai ba con ra khỏi cửa.
Ra đến bên ngoài, Đường Hạo Tuấn khẽ đóng cửa, hỏi: “Em gái đâu?”
“Dĩnh Nhi vừa mới xem phim hoạt hình rồi ngủ luôn.” Tống Hải Dương trả lời.
Đường Hạo Tuấn hất nhẹ cằm: “Con muốn nói gì với ba?”
Bởi vì Hải Dương rất chín chắn nên đôi khi, anh sẽ không đối xử với cậu như một đứa trẻ.
Ví như hiện giờ, lúc chỉ có ba con họ nói chuyện, anh sẽ nói với cậu như hai người bình đẳng. Mà Hải Dương thông minh, hiểu chuyện, đáng được anh đối xử bình đẳng.
Đương nhiên lúc có mặt cả nhà, anh vẫn xem Hải Dương như con nhỏ.
“Hôm nay, con thấy bác cả, ngay lúc ba và mẹ đi triển lãm.” Tống Hải Dương ngước đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn không bỏ ngoài tai, anh khẽ gật đầu: “Ba biết, ba mẹ cũng gặp. Cuối cùng anh ta vẫn dùng trực thăng chạy thoát, bây giờ không quân của Steve đang ráo riết tìm chiếc máy bay đó.”
“Chắc nó được thuê, giờ đã bị người ta điều khiển bay về trạm thuê.” Tống Hải Dương nói.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Thuê?”
Với tài lực của Đường Hạo Minh, không thể có chuyện không mua nổi máy bay.
“Đúng vậy, con lợi dụng camera nhìn thấy chú ta đi khỏi, cũng theo dõi nó, con còn xâm nhập vào hệ thống trực thăng, phát hiện nó có nguồn gốc từ trạm thuê nhưng trong lúc trở về, từ hệ thống đường truyền hàng không phát hiện nó dừng trên một ngọn núi một lúc.” Tống Hải Dương gật đầu, nói tiếp.