CHƯƠNG
Nếu là giả mạo thì hoàn toàn không có ý nghĩa khi giữ bọn họ lại.
Trên đường về phòng nghỉ, Tống Vy chợt nhớ đến điều gì, cô thở dài: “Đáng lẽ em nên phát hiện sớm hơn, lúc ấy ở chợ trang sức, nhìn thấy Lâm Giai Nhi thì thấy cô ta khỏe hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận thì em còn tưởng Đường Hạo Minh đã chữa bệnh cho nên không nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ lúc em nhìn thấy thì người nọ đã là giả.”
“Không trách em, chính anh cũng bó sót một lần.” Đường Hạo Tuấn mím môi, rồi trầm giọng nói.
Tống Vy nhìn anh: “Anh cũng phát hiện chỗ bất thường à?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Buổi triển lãm hôm đó, không phải anh đã nói Đường Hạo Tuấn không đeo kính sao? Có lẽ lúc anh nhìn thấy thì đó cũng chẳng phải Đường Hạo Minh thật sự.”
Tống Vy cười khổ: “Thì có ai nghĩ rằng bọn Đường Hạo Minh sẽ cho người thay đổi gương mặt giả dạng thành mình và xuất hiện trong tầm mắt chúng ta chứ?
Người bình thường nào suy nghĩ theo hướng đó.
Đường Hạo Tuấn chỉnh lại tóc mai của cô: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều , chờ kết quả của đám Trình Hiệp đi.”
Tống Vy mím môi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, ừ một tiếng.
Hai người ở trong phòng nghỉ tầm giờ đồng hồ, Trình Hiệp cầm một phần tài liệu gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc, mợ chủ, hai người nói đúng rồi, họ không phải Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh thật sự, chỉ là hai người nước chúng ta có vẻ ngoài giống Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh, họ đã bị tiền của Đường Hạo Minh mê hoặc, cố ý ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mĩ vẻ ngoài giống Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, đây là tư liệu ban đầu của họ tôi lấy từ bệnh viện phẫu thuật sau khi họ khai ra.”
Nói xong, Trình Hiệp đưa tài liệu trong tay lên.
Đường Hạo Tuấn mở ra xem, Tống Vy ngồi cạnh anh, xem chung.
Hai người kia vốn là diễn viên quần chúng trong giới giải trí trong nước, có kĩ năng diễn kịch nhất định, khó trách diễn ra được một số vẻ mặt và động tác của Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh, khiến cho người khác không hề nghi ngờ họ là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi giả.
Chỉ đáng tiếc, giả cuối cùng vẫn là giả, mặc dù nét mặt động tác diễn giống hơn nữa, một số cử chỉ khác biệt của cơ thể, vẫn sẽ lộ ra.
“Họ có khai ra nguyên nhân, trong khoảng thời gian này, vì sao thường xuyên xuất hiện không?” Tống Vy dời mắt khỏi tài liệu, nhìn Trình Hiệp hỏi.
Trình Hiệp gật đầu: “Có, họ nói, là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi kêu họ cố tình xuất hiện trước mặt của hai người, mục đích chính là khiến hai người biết, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi vẫn còn ở nơi này, quan trọng nhất là, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi còn ra lệnh cho họ thường xuyên xuất hiện ở các trạm phương tiện giao thông lớn, lí do chính là khiến hai người nghĩ, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi rất muốn rời đi nơi này.”
“Ý của cậu là, dương đông kích tây?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy, cho nên căn cứ lời khai của hai người kia, chỉ cần họ thường xuyên xuất hiện ở những nơi đó, chúng ta sẽ tiến hành hành động vây bắt tương ứng, cho nên sau khi thử mấy lần, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, kêu hai người họ đồng thời xuất hiện ở sân bay, rồi còn thông báo cho chúng ta, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi muốn đi máy bay rời đi, mà chúng ta tất nhiên sẽ đi bắt, nhưng bắt được, cũng chỉ là hai người đóng giả thôi.”
“Vậy Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi thật sự, sau khi chúng ta bắt được người đóng giả, liền nhân cơ hội lên máy bay?” Vẻ mặt Tống Vy hơi thay đổi, cuối cùng hiểu được ý dương đông kích tây này.
Trình Hiệp thở dài: “Đúng vậy, bởi vì lúc chúng ta bắt được hai người đóng giả này, sẽ không phong toả các cửa ra vào nữa, cũng liên hệ với Thống đốc Steve, huỷ bỏ kiểm tra trên không của không quân, cho nên căn cứ lời của hai người kia, giờ Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi đã rời khỏi đây.”