CHƯƠNG
“Oke.” Hạ Bảo Châu cười đáp, cầm điện thoại ra khỏi phòng trang điểm.
Nhà thiết kế thời trang ở bàn trang điểm cách đó nhìn thấy Hạ Bảo Châu ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Còn nửa tiếng là trình diễn, các cô còn để cô ấy ra ngoài, lỡ cô ấy về muộn, há chẳng phải không kịp?”
“Không sao, chúng tôi rút trúng trình diễn cuối cùng, nên kịp.” Tống Vy đáp.
Nhà thiết kế cười cười: “Vậy à.”
Sau đó, cô ta không nói nữa, quay về, tiếp tục trang điểm cho người mẫu của mình.
Bỗng nhiên, Trần Châu Ánh vỗ trán: “Tiêu rồi Vy Vy, tôi đột nhiên nhớ ra quên mất một món đồ rất quan trọng.”
“Thứ gì, rất quan trọng sao?” Tống Vy hỏi.
Trần Châu Ánh liên tục gật đầu: “Rất quan trọng, liên quan tới trình diễn lát nữa.”
“Vậy làm sao đây?” Sắc mặt Tống Vy khẽ thay đổi, cũng trở nên nôn nóng.
Trong phòng trang điểm, những nhà thiết kế khác nhìn thấy một màn này, sắc mặt ai nấy hơi kỳ lạ.
Trần Châu Ánh thu hết biểu cảm những người này vào đáy mắt, kéo tay Tống Vy: “Vy Vy, tôi không biết lái xe, cô lái xe đưa tôi về lấy đi, chỗ chúng ta ở cũng gần chắc chắn đến kịp.”
“Chuyện này…” Tống Vy cắn môi, dường như rất do dự.
Một lúc sau, cô vẫn cắn răng đồng ý.
Rất nhanh, hai người vội vội vàng vàng rời khỏi phòng trang điểm.
Trong phòng lập tức huyên náo, có người cười họ ngu ngốc, đồ quan trọng cũng có thể quên, còn về lấy vào thời khắc mấu chốt này.
Lỡ trên đường kẹt xe, đến muộn, thì sẽ bị loại.
Đương nhiên cũng có người không cho rằng họ sẽ muộn, nhưng cũng không tán thành việc họ đi lấy đồ lúc này.
Ví như Tina.
Nhưng không tán thành thì sao, người ta cũng đi rồi, cô ấy cũng chỉ có thể lặng yên hi vọng họ nhanh chóng quay lại.
Bên cạnh, nhà thiết kế vừa đáp chuyện với Tống Vy lúc rồi, ánh mắt vô tình cố ý nhìn sang hộp trang sức và túi lễ phục mà Tống Vy và Trần Châu Ánh đặt trên ghế, ánh mắt u ám.
Một lúc sau, sau khi cô ta thay lễ phục cho người mẫu, chợt vươn tay ra, lấy túi lễ phục và hộp trang sức sang.
Vươn được một nửa, bỗng bị bắt lại.
Nhà thiết kế cả kinh, cho rằng mình sắp tiêu rồi, đang muốn mở miệng cầu xin, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Cô muốn ra tay với lễ phục và trang sức của Tống Vy và Trần Châu Ánh.”
Nhà thiết kế nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt cười thật tươi, lập tức thở phào một hơi: “Là cô à!”
Người giữ lấy cô ta không phải ai khác, chính là cộng sự của cô ta, nhà thiết kế trang sức Anna.
“Là tôi.” Anna thả tay cô ta ra.
Nhà thiết kế Lase hừ một tiếng: “Thế nào, cô muốn tố giác tôi?”
“Xem ra cô thừa nhận rồi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không tố cáo cô.” Anna cười nói: “Dù sao chúng ta cũng là cộng sự, nếu tôi tố cáo cô, cô bị khai trừ khỏi cuộc thi, tôi không có cộng sự đương nhiên cũng không thể tiếp tục, cho nên tố giác cô đối với tới mà nói không có ý nghĩa gì.”